Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 148: Phát xong tiền lương, lại tới nửa năm thưởng! (length: 4068)

Tiếng mở cửa đột ngột vang lên, Giang Hải theo bản năng nghiêng đầu vừa thấy, đã nhìn thấy ba ba đẩy xe điện vào cửa.
Không phải bình thường đều không trở về sao? Sao mới đi ra ngoài có một lát liền trở lại vậy?
Tôn Khinh đem biểu tình của Giang Hải thu vào mắt, trong lúc hắn nhanh chóng quay đầu, như chớp mắt nhắm lại, giả bộ như đang hưởng thụ.
Giang Hải muốn sợ mất mật, cái gì cũng không để ý, chỉ nghĩ nhanh lên bịt miệng Tôn Khinh lại.
"Ngươi không được nói chuyện họp phụ huynh với ba ta!" Giang Hải hấp tấp nói.
Tôn Khinh chậm rãi, nói một câu có thể khiến Giang Hải tức gần chết.
"Vì cái gì?"
Mắt thấy Giang Hoài sắp đưa xe điện vào, Giang Hải không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhận thua.
"Chỉ cần ngươi không nói với ba ta, ta cái gì cũng nghe ngươi!"
Tôn Khinh mở to mắt, lộ ra một nụ cười thật tươi với Giang Hải: "Thành giao!"
Giang Hải: Luôn cảm thấy bị lừa, cụ thể chỗ nào, hắn lại không nói ra được!
Thấy thời gian sắp muộn, Giang Hải vội vàng nói không được quỵt nợ, rồi ba chân bốn cẳng chạy.
Tôn Khinh trong lòng cười nở hoa: Thằng ngốc, còn quá ngây thơ! Nàng có phải là người chơi xấu đâu?
Giang Hoài về cắm sạc xe điện, rồi mới vào nhà. Giang Hải đeo cặp sách, không ngẩng đầu liền chạy ra ngoài.
"Ba, con sắp muộn rồi, đi thôi!" Vừa gọi, vừa chạy, gió thổi một cái đã ra cửa.
Tôn Khinh vội cười đón: "Lão công, anh đã về rồi, buổi chiều không ra ngoài nữa chứ?"
Giang Hoài đưa túi đồ trong tay cho Tôn Khinh, đôi mắt người sau chớp mắt liền sáng lên.
"Uống miếng nước, em còn phải đi ra ngoài. Lúc một giờ rưỡi..."
Không đợi Giang Hoài nói hết câu, Tôn Khinh đã nhanh như chớp ôm túi đồ vào nhà.
Lần này đóng cửa cài then kéo rèm, không thể nào lưu loát hơn.
Tôn Khinh vui vẻ xoay hai vòng, vừa bật đèn, thảo ~ sao thằng nhóc vẫn ở đây?
"Em trai, để mụ dẫn em đi ngủ trưa!"
Tôn tiểu đệ bị hành động vừa rồi của Tôn Khinh dọa sợ, nghe nàng nói vậy liền mở cửa chạy mất.
Tôn Khinh cũng không đóng cửa, vui mừng mở túi đồ ra.
Lại một xấp bọc giấy!
Trời ạ, hôm nay là ngày tốt gì, buổi sáng phát lương, buổi chiều thưởng nửa năm liền tới rồi!
Kiểu ông chủ tốt thế này, nằm mơ cũng muốn có!
Đều là tiền giấy một trăm đồng, Giang Hoài ở bên ngoài chắc chắn có một kho nhỏ!
Sau này nàng nhất định phải làm Tôn Công, bắt chước người xưa, đem tiền của Giang Hoài, tất cả đều chuyển vào kho nhỏ của mình. Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Tôn Khinh không thể nào ngăn được.
Có lẽ vì mải đếm tiền quá tập trung, Tôn Khinh không hề nghe thấy Giang Hoài vào nhà lúc nào, đợi đến khi đã xếp gọn năm nghìn khối tiền xong thì Giang Hoài đã ngồi ở một bên.
Để đại lão nhìn thấy bộ dáng hám tiền của nàng, thật là ngại quá đi!
"Lão công~" trực tiếp ôm lấy, eo bắt đầu làm nũng.
Giang Hoài trầm ổn như núi: "Đếm xong rồi?"
Tôn Khinh nhào vào vòng eo ai đó, nhắm vào liền là một hồi lăn lộn. Khiến búi tóc đã được búi cẩn thận, toàn bộ đều bị lăn thành tổ quạ.
Giang Hoài cứng đờ cả người nói: "Anh đi tắt đèn!"
Tôn Khinh ai u một tiếng, õng ẹo nói: "Giữa ban ngày, tắt đèn làm gì nha!"
Giang Hoài khựng lại.
Tôn Khinh ném cho Giang Hoài cái nhìn quyến rũ, chớp mắt, cười duyên nói: "Anh sợ người khác không biết hai ta đang làm gì trong phòng hả~" nói xong còn cố tình véo eo Giang Hoài một cái, rồi xuy xuy cười xấu xa.
Giang Hoài: "..."
Tôn Khinh chơi đủ rồi, ôm tiền lộn một vòng, lăn vào bên trong. Vừa lòng thỏa ý nhắm mắt nói: "Lão công, hai giờ rưỡi gọi em."
Nói xong thì nghẹo đầu, xoạc xoạc!
Giang Hoài cúi đầu nhìn chân, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bỏng như muốn cháy!
Rõ ràng còn chưa ngủ, mà cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận