Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 729: Giang Hoa Điền Thúy Lan gây sự! (length: 4292)

Tôn Khinh vốn định nói, chẳng lẽ không hiếu thuận sao?
Lời đến khóe miệng thì lại nuốt xuống.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì người khác hắt nước bẩn lên người bọn họ, bọn họ lại phải chịu?
Làm người tốt mà không được gì, chuyện này dựa vào cái gì lại đổ lên đầu nhà Giang Hoài bọn họ?
Không chừng nàng mà nói ra câu đó, còn khiến Giang Hoa được đà lấn tới, đi khắp nơi bôi nhọ thanh danh nhà Giang Hoài đâu?
Nàng chính là bao che khuyết điểm, cho dù là thanh danh loại đồ vật không thấy không sờ này, cũng không cho đám chó má kia đụng vào một chút!
"Không hiếu thuận? Ngươi có cái mặt mũi gì nói câu đó? Ta công công lúc sinh bệnh, ngươi đưa tiền, hay là hầu hạ một ngày?" Tôn Khinh không chút khách khí, chỉ thẳng vào mũi Giang Hoa quát.
Người làm công việc vội vàng đến khuyên can.
"Giang Hoa, cô đừng có làm ầm ĩ chuyện của anh cô nữa, để anh cô yên ổn đi thì hơn!"
"Đúng đó đúng đó, chúng ta ai cũng đừng làm ồn, đừng để người thôn bên ngoài chê cười!"
Giang Hoài đi đến trước mặt Tôn Khinh, vừa định lên tiếng, Tôn Khinh đã bước lên một bước, xông đến trước mặt Giang Hoa.
"Chẳng phải là vì Giang Hoài không đưa tiền cho ngươi, nên cố ý chọn hôm nay gây sự sao? Ngươi dám gây chuyện thử xem, ngươi dám nháo, người cả thôn này, dám để các ngươi nằm ngang mà đi!" Tôn Khinh vừa nói dứt lời, người nhà họ Tôn đều đứng ra.
Giang Hải lén lút kéo ba hắn một cái, ánh mắt như thể muốn nói, đừng thêm phiền phức. Bị Giang Hoài trừng mắt liếc một cái, lập tức im re.
Giang Hoài vừa muốn nói chuyện, một bóng người chợt lóe lên, Vương Thiết Lan đã đi tới. May mà hắn kịp thời dừng chân, nếu không thì đã va vào.
Vương Thiết Lan trực tiếp tiếp lời của con gái, liền bắt đầu cùng Giang Hoa cãi nhau.
"Mày là cái thá gì, đây là nhà họ Giang, mày là con gái đã gả đi, có cái quyền gì mà lên tiếng hả?"
"Nói chồng bà không hiếu thuận, mù mắt chó nhà mày, thối mồm chó nhà mày. Mày không biết xấu hổ có con trai không nhờ, cứ phải đòi tiền chồng bà để nuôi cả nhà mày. Mày xem từng đứa một ăn trắng mặc trơn béo núc béo ních kia, còn chồng bà thì xem đã gầy đến xơ xác chưa kìa, dựa vào cái gì hả? Chỉ tại cái đám không biết xấu hổ, bụng dạ hiểm độc mà dám cả gan bảo chồng bà lấy cái thứ vợ sống dở chết dở đó hả?"
Vương Thiết Lan thao thao bất tuyệt mắng một hồi, âm thanh to đến át cả hai cái miệng Giang Hoa.
Giang Hoa cũng mắng lại, có điều giọng không to bằng Vương Thiết Lan, la hét một trận mà không ai nghe thấy nàng la hét cái gì.
Ngược lại những lời Vương Thiết Lan mắng nàng không biết xấu hổ thì mọi người đều nghe rất rõ.
Tôn Khinh thấy Giang Hoa mặt đỏ tía tai, thở không ra hơi, bèn vỗ vỗ Vương Thiết Lan.
"Mẹ nghỉ chút đi, vì loại người này mà tự làm mình bực bội, không đáng!" Tôn Khinh quả thật là giết người không dao!
Mọi người lúc này dường như mới nhớ tới chuyện Giang Thành và người nhà họ Giang đã làm những chuyện thất đức gì, lập tức chuyển hướng, đều bắt đầu chỉ trích Giang Hoa.
"Đừng có gây chuyện nữa, gây sự là chúng tôi đuổi đi đấy, đến lúc đó mất mặt thì tự chịu!" Người làm công việc trong thôn đứng ra nói chuyện.
Điền Thúy Lan mắt sáng lên, liền bước tới, ngồi xuống đất khóc lóc.
"Ta về sau phải sống sao đây? Ai cho ta dưỡng lão a, hôm nay mọi người có mặt ở đây, phải nói rõ cho ta đi!"
Chỉ cần không ngốc, ai cũng nhận ra Điền Thúy Lan muốn trói buộc Giang Hoài phải có trách nhiệm nuôi dưỡng mình.
Vương Thiết Lan là người đầu tiên không chịu.
"Mày tự không có con cái, muốn khóc lóc thì đến mả khóc đi!" Vương Thiết Lan không chừa cho Điền Thúy Lan chút mặt mũi nào.
Điền Thúy Lan không chịu, khóc trời khóc đất, kể lể những năm qua mình hầu hạ Giang Thành cực khổ ra sao. Cho dù Giang Hoài không phải con ruột của bà ta, thì cũng phải nuôi ăn ở, phải lo cho bà ta chi tiêu.
Giang Hoa thấy vậy, lập tức cố ý phụ họa theo.
"Thì đó, kế mẫu cũng là mẹ, Giang Hoài mà không quan tâm là không hiếu thuận, là thứ vong ơn bội nghĩa!"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận