Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 75: Nhất khốc nhất soái nhất huyễn! (length: 4127)

Giang Hải nhanh chóng cắm chìa khóa vào cửa, còn chưa kịp vào nhà thì Giang Hoài đã lên tiếng.
"Đưa bài tập đã làm cho ta!"
Trái tim vừa mới ấm lên của Giang Hải, trong nháy mắt nguội lạnh một mảng!
Khi Giang Hoài vào nhà, Tôn Khinh đang đứng đi qua đi lại, vừa thấy hắn vào, còn cười giơ tay chào hỏi.
"Cùng nhau vận động nha!"
Giang Hoài nhanh chóng đóng cửa lại, rồi liếc nhìn vị trí rèm cửa.
Nàng chỉ mặc áo sơ mi, ra cái thể thống gì.
Tôn Khinh thấy hết hành động của Giang Hoài, mười tám con mắt trong đầu lập tức linh hoạt hẳn lên.
"Lão công, rèm cửa là anh mua cho em sao?"
Tay Giang Hoài đang cầm quần áo thay ra giặt khựng lại: "Ừm."
Tôn Khinh vẻ mặt cảm kích: "Lão công, em đã nói với anh là anh thật tốt chưa?"
Giang Hoài: Hở chút là nói, mười mấy phút trước mới vừa nói rồi.
Tôn Khinh vẻ mặt cảm động nhìn Giang Hoài: "Để bày tỏ tâm tình của em, em sẽ nhảy cho anh một đoạn ma quỷ vũ siêu cấp lợi hại nha?"
Giang Hoài: Không, không cần.
Chưa đợi Giang Hoài kịp từ chối, Tôn Khinh đã vòng quanh Giang Hoài xoay một vòng, sau đó lại xoay về chỗ cũ.
Chiếc áo sơ mi trắng nõn trên người, dưới mí mắt Giang Hoài biến thành từng vòng từng vòng sóng tuyết, sau đó hóa thân thành sóng cả, cùng ma quỷ lúc la lúc lắc.
Giang Hoài cả người như bị ma nhập đến cực điểm, áo sơ mi của hắn là áo ngắn tay, chỉ cần hơi nhấc cánh tay lên, cái gì cũng nhìn thấy hết.
Cái gì mà ma quỷ vũ, quả thực là hút tinh khí, yêu tinh!
Tôn Khinh càng nhảy càng hăng, đến đoạn cuối cùng, cả người quay lưng về phía Giang Hoài phô chân dài, cuối cùng một cú xoay người hoa lệ đối diện, quá ngầu, quá đẹp trai, quá ảo ~ Ai? Người đâu?
Tôn Khinh ngơ ngác nhìn căn phòng trống không, không thích ma quỷ vũ thì nói đi, nàng còn có múa thỏ và múa gà con nữa mà?
Vừa nãy nhảy sung quá, kéo cả gân rồi, tỉnh lại hóa thành chân củ cải mất thôi.
Tôn Khinh vừa kéo được gân đến một nửa thì cửa lại mở.
Giang Hoài im lặng nhìn người đang duỗi thẳng chân một nửa trên giường, tay khẽ run, tấm ván trong tay 'soạt' một tiếng rơi xuống đất.
Tôn Khinh đang nhịn đau, nghe thấy tiếng động, thoáng phân tâm, không kiểm soát được lực, một giây sau, đau đớn kêu thành tiếng.
Giang Hoài theo bản năng xoay người muốn đi.
Thanh âm yếu ớt đột ngột vang lên.
"Lão công, cứu mạng..."
Giang Hoài cứng đờ!
"Lão công cứu em, em đứng dậy không nổi rồi..."
Giang Hoài nghiến răng ken két: Đáng đời!
Chưa từng gặp ai có thể hành hạ người ta như vậy!
Tôn Khinh đau đến mồ hôi túa ra, hai tay nắm chặt chân.
Thảo, gân không bị đứt rồi chứ?
Giang Hoài hơi hoảng loạn nhặt tấm ván trên đất lên, vài bước đi qua, giống như bị bỏng tay mà bế người lên đặt xuống.
Áo sơ mi do vừa rồi mà xộc xệch hết, Giang Hoài gần như nhắm mắt kéo chăn đắp đến cổ cho nàng.
Nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, chỉ lộ ra một khuôn mặt trắng bệch vì đau.
Tôn Khinh cuộn tròn người ôm chân, muốn khóc mà không khóc được nói: "Đau quá!"
Giang Hoài im lặng thở dài, hắn rước về một tổ tông sống rồi.
"Đau chỗ nào?"
Tôn Khinh mếu máo: "Chân đau!"
Giang Hoài trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, cam chịu tựa như, đặt tay lên.
"Này, lần sau cẩn thận một chút."
Tôn Khinh vội vàng rút tay về, có người giúp nàng ấn, đầu óc có choáng mới tự mình ra lực.
"Còn đau không?" Giang Hoài lại giảm nhẹ lực.
Tôn Khinh lập tức cảm thấy là lạ, thẳng hừ hừ.
"Mạnh chút đi, giống như vừa rồi ấy."
Giang Hoài không vui liếc Tôn Khinh một cái, im lặng lại thêm hai phần lực.
Đau cũng chỉ là đau một lúc thôi, qua cơn đau rồi thì không đau nữa. Ấn vào thật dễ chịu.
Giang Hoài: "Còn đau không?"
Tôn Khinh mặt không đổi sắc nói: "Còn một chút."
Rõ ràng thời gian ở chung chưa đến hai ngày, Giang Hoài đã không còn chút tính tình nào nữa rồi.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận