Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 153: Nàng rốt cuộc nghe thấy nhiều ít? (length: 4535)

Tôn Khinh nhanh chóng tiếp lời, không chút nể nang nói: "Uy hiếp ta?"
Người vừa nói chuyện sắc mặt biến đổi, không ngờ Tôn Khinh lại nói thẳng như vậy.
Tôn Khinh ý cười không tới đáy mắt, giọng điệu lạnh nhạt: "Ta với gia đình ta, Đại Hải, không sợ ai hết, chúng ta có lý, dù có ảnh hưởng cũng là người khác chịu. Hôm nay không cho chúng ta một câu trả lời tử tế, chúng ta sẽ không xong chuyện này!"
Tề Mỹ thấy mẹ mình bộ dạng bị đả kích, vội vàng đứng ra giải vây cho mẹ.
"Ngày đó ngươi bị người vây quanh, chẳng phải ta gọi người đến giúp hay sao, ngươi quên rồi sao?"
Tôn Khinh quay đầu nhìn Tề Mỹ, mọi ánh mắt của các bậc phụ huynh đều đổ dồn về phía Tề Mỹ.
"Tuy ta không cần ngươi cứu, nhưng ngươi quả thật đã đi gọi người. Điều đó chứng tỏ nhân phẩm của ngươi cũng tốt, ta thành tâm cảm ơn ngươi một tiếng, cám ơn ngươi!" Tiếng cảm ơn cuối cùng này, đặc biệt trịnh trọng.
Tề Mỹ một mặt không thể tin: Vậy là xong rồi sao? Không nên tha thứ cho mẹ nàng sao?
Tôn Khinh mặt không đổi sắc: "Ta ở trước mặt nhiều người như vậy nói lời cảm ơn với ngươi. Ngươi nghe thấy rồi chứ?"
Tề Mỹ mở to mắt nhìn Tôn Khinh không nói gì.
Tôn Khinh nghiêm nghị tiếp lời: "Làm người phải biết khi nào nói cảm ơn, khi nào nói xin lỗi. Cái loại mặt mũi đó, trước lương tâm không đáng một xu!"
Tề Mỹ sốt ruột muốn móc lòng bàn tay, muốn Tôn Khinh tha thứ cho mẹ nàng, thế nào cũng không thốt ra miệng. Nàng có cảm giác, nếu mình nói ra, Tôn Khinh sẽ trả lời còn sắc bén hơn!
Mẹ nàng chắc chắn sẽ càng mất mặt!
Tôn Khinh quay đầu nhìn mọi người: "Cái gì mà thiếu cha thiếu mẹ? Có người cha người mẹ cũng có ra gì đâu, dạy dỗ con cái cũng không phải cả ngày như đám lưu manh ngoài đường lắc lư, rồi cũng chỉ biết vòi tiền cha mẹ, không cho thì cau có. Đồ ăn trong nhà không ngon cũng chỉ từ đầu chê bai đến cuối. Nào có giống nhà chúng ta, Đại Hải vừa thấy người ta đánh ta đã lao ra chắn trước mặt."
Ánh mắt Tôn Khinh sắc bén, từng chữ như dao găm, đâm vào tim mỗi bậc phụ huynh, miệng nhỏ không nghỉ ngơi tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Ta đây còn là mẹ kế đấy, mà nó còn bảo vệ ta như vậy. Đã chứng tỏ đứa trẻ này nhân nghĩa, hiếu thảo lại hiểu chuyện! Ta làm đồ ăn mặn như muối bỏ biển, mà đứa trẻ này không một lời phàn nàn, về nhà là lại giúp việc. Không có mẹ dạy mà đứa trẻ này còn được như vậy, nếu mẹ nó còn sống, thì đứa trẻ này sẽ còn có tiền đồ đến nhường nào!"
Trong phòng học tĩnh mịch đến lạ.
Tôn Khinh tiếp tục không ngừng: "Mẹ ruột của Đại Hải nhà ta, là lúc còn nhỏ không có cơm ăn, đói sinh bệnh. Khi đó làng nào huyện nào chẳng có người chết đói, phải không? Bệnh do đói thì không di truyền đâu. Nhìn Đại Hải nhà ta lớn lên lực lưỡng thế kia thì biết!"
Giang Hải: Thảo, nàng rốt cuộc nghe được bao nhiêu chuyện?
Trong phòng học yên ắng đến mức kim rơi cũng nghe thấy, Điền Chí Minh, Cao Tráng, Lý Đại Bằng cùng Lâm Hữu, bốn vị phụ huynh phản ứng nhanh nhất. Túm lấy cổ áo con mình, không nói hai lời kéo tới trước mặt Tôn Khinh.
"Chính là cái thằng ranh con này, cả ngày chỉ giỏi gây chuyện trong nhà. Nếu không phải tại chúng nó về nhà nói lung tung, chúng ta cũng đâu có nói bậy. Mau xin lỗi bạn Giang Hải, xin lỗi dì mau!"
Người khác không biết chứ bốn vị phụ huynh này thì hiểu, người này lợi hại, thật sự chọc giận thì không chừng thật sẽ lên công.an.cục.
Lần giáo huấn trước, vẫn còn in đậm trong ký ức. Tiền quan trọng, mặt mũi cũng quan trọng, so với việc vào công.an.cục, tiền và mặt mũi đều mẹ nó không quan trọng.
Thật mà làm ầm lên, sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Hiện tại một chút là có người nghỉ việc, bọn họ còn phải nuôi cả gia đình, không thể bỏ việc được!
"Đúng đúng đúng, xin lỗi nhanh lên, tại con nít nhà mình nghịch ngợm thôi, chúng tôi về nhà sẽ đánh chết chúng nó!"
Có bốn vị phụ huynh dẫn đầu, những vị phụ huynh khác cũng thấy xấu hổ, vội vàng chắp tay xin lỗi.
Giang Hải lần đầu cảm nhận được sự xấu hổ đến muốn rút cả mười ngón chân, ngoài xấu hổ, không hiểu sao còn thấy rất thoải mái, rất vui vẻ!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận