Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 604: Ta này cô gia, còn rất lợi hại! (length: 4331)

Vương Thiết Lan "a" một tiếng, vỗ lên trán.
Sao lại có thể quên mất chuyện này, vội vàng mang Tôn tiểu đệ đến chỗ làm việc thôi!
Người vừa đi trước, Tôn Khinh và Giang Hoài đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, thời tiết đẹp như vậy, nàng phải đem chăn nệm ra phơi nắng, nếu không buổi tối không ngủ được!
"Ngươi đi ngủ một lát đi, để ta thu dọn cho!" Giang Hoài tự nhiên nhận lấy chăn trên tay Tôn Khinh.
Tôn Khinh trong lòng thầm nghĩ như vậy vừa hay.
Một giấc ngủ đến bốn giờ rưỡi.
Vương Thiết Lan trở về, Giang Hoài bảo Tôn Hữu Tài dẫn, đi một vòng chỗ làm việc trước, về đến nhà thì Tôn Khinh đã bị Vương Thiết Lan đánh thức.
Nhìn thấy thảo dược bày trên bàn, Vương Thiết Lan trong lòng nghẹn lời muốn nói.
"Khinh Nhi, đây là thuốc gì vậy?"
Tôn Khinh vừa thấy ánh mắt kia của nàng thì biết chuyện gì, vội vàng nói: "Thuốc trị đau bụng!"
Vương Thiết Lan nghe xong một mặt thất vọng, há miệng nói: "Lão đại phu ở thôn ta. . ."
Tôn Khinh vội ngăn lại.
"Mẹ, đừng nói nữa, đại phu hiện tại của ta, rất tốt đấy!"
Vương Thiết Lan lườm con gái một cái: "Sao ngươi không để ta nói hết câu vậy? Ta định nói, mấy hôm trước ta gặp người trong thôn, nghe bọn họ nói, lão đại phu đã không còn từ nửa năm trước rồi!"
Tôn Khinh: Đúng là sợ bóng sợ gió mà!
"Đại phu hiện tại của ta, là Giang Hoài tìm. Nghe nói là từ bệnh viện lớn về, mẹ đừng nghĩ lung tung nữa!"
Vương Thiết Lan cãi lại: "Ta có nói gì đâu!"
Tôn Hữu Tài và Giang Hoài vừa vào cửa.
"Nóng chết đi được, hôm nay như lò lửa ấy." Tôn Hữu Tài vào cửa xong vội rửa mặt bằng nước lạnh.
Vương Thiết Lan vừa thấy chồng về, cũng không dám nói gì nữa, đến trước mặt Tôn Hữu Tài, gọi một tiếng rồi đi vào phòng trong.
"Ông nó, người Giang gia tới chưa?"
Tôn Hữu Tài vội lén nhìn ra bên ngoài.
"Đến rồi, tụm cả lại rồi!"
Vương Thiết Lan lo lắng đi tới đi lui: "Thật là sợ gì trúng đó, người Giang gia có nói gì không?"
Tôn Hữu Tài nghển cổ nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Không có, vừa thấy con rể đã chạy nhanh hơn thỏ. Treo giấy xong liền chạy. Nhìn tư thế đó chắc tối cơm cũng không dám tới ăn đâu!"
Vương Thiết Lan không tin: "Cái ông Giang Thành đâu?"
Tôn Hữu Tài cười hắc hắc: "Ta nói chính là hắn, lão già đó đến mặt cũng không dám lộ, vừa thấy con rể của ta là không dám vào cửa luôn. Chỉ có nhị nhi tử Giang Hiếu và vợ đi qua đi lại một chút rồi cũng đi!"
Vương Thiết Lan cũng nghển cổ ra ngoài nhìn: "Con rể nhà ta, cũng lợi hại thật!"
Tôn Hữu Tài vội gật đầu, dặn dò: "Ngươi mau dẫn Khinh Nhi đi treo giấy đi, không thì chút nữa đến giờ ăn cơm mất!"
Vương Thiết Lan vội vàng đi.
Tôn Khinh mặc một thân đồ trắng trở về, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ.
Tôn tiểu đệ dính đầy bụi đất quỳ trước lều chứa linh cữu, không ai phản ứng. Bên cạnh toàn là người lớn hơn cậu, cậu giống như con gà con, Tôn Khinh thấy cậu đáng thương liền dẫn về.
Sáu giờ tối thì ăn cơm, chỉ là đồ ăn đơn sơ thôi.
Mặc kệ đồ ăn có ngon không, có đủ không, cứ thế mà bày ra.
Tôn Khinh mang theo Giang Hoài và Tôn tiểu đệ đến thì vừa kịp giờ ăn cơm.
Vương Thiết Lan, Tôn Hữu Tài mỗi người cầm hai bát, vừa thấy con gái và con rể tới thì vội nhét bát vào tay họ.
"Mau ăn đi, ăn xong thì ra lấy tiếp!"
Giang Hoài có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhận bát và đũa.
Vương Thiết Lan sắp xếp ổn thỏa cho con gái con rể rồi lại đi lấy bánh bao, bánh ngô.
Người đến ăn cơm quá nhiều, bánh bao chỉ chuẩn bị một nồi, ai giành được thì người đó ăn. Không giành được thì ăn bánh ngô.
Hai vợ chồng Tôn Hữu Tài nhờ khổ người to, mặt dày, lao lên trước nhất, mỗi người cầm bốn cái bánh bao rồi trở về.
"Khinh Nhi, con rể, hai đứa ăn bánh bao, ta lại ra lấy nữa!"
Tôn Khinh vội gọi lại: "Được rồi, hai người đi đi, cứ như muốn bưng hết của người ta vậy."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận