Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 204: Tỷ phu nhường lại đát! (length: 4494)

Ông chủ quầy quà vặt khẳng định không phải là ông thầy độc miệng!
Tối hôm đó sau khi ba hắn ra cửa, hắn không dám đến quá gần, đã thấy ba hắn đi một chuyến cửa hàng tạp hóa, cũng không đi nơi khác.
Vậy chẳng lẽ là người trong nhà của ông chủ quầy quà vặt?
Chưa đợi Giang Hải nghĩ thông suốt, đã bị Giang Hoài tóm cổ ấn xuống, một đường xách về nhà.
Tôn Khinh vừa nhìn thấy Giang Hoài mặt lạnh, cũng có chút sững sờ, vội vàng cười làm lành với Trương tỷ: "Trương tỷ, xin lỗi xin lỗi, quay đầu ta nhất định đánh chết Giang Hải nhà ta."
Trương tỷ nghe Tôn Khinh nói vậy, còn thấy lo lắng cho nàng.
"Thôi đừng, mẹ kế vốn dĩ đã không dễ làm, Giang Hải lại lớn như vậy, ngươi nghe tỷ một lời khuyên, chuyện của hai cha con bọn họ, ngươi đừng mù vào!"
Tôn Khinh thấy Trương tỷ thật sự không tức giận, còn một bộ dáng lo nghĩ cho nàng, càng tức không có chỗ trút nói: "Không được, hiện tại không quản, về sau nhất định càng không quản được, đợi lớn lên, chẳng phải là làm ông Giang nhà ta tức chết à!"
Trương tỷ cười liếc Tôn Khinh một cái: "Ngươi nha đầu này, đúng là quá thật thà. Ta đều nghe hướng đại tỷ nói, ngươi khắp nơi lo nghĩ cho thằng nhóc Giang Hải kia, mẹ kế làm được như ngươi vậy, cũng thật là quá đủ rồi! Thằng nhóc kia về sau nếu dám không hiếu thảo, chúng ta những người hàng xóm này sẽ mỗi người một ngụm nước bọt dìm chết nó!"
Tôn Khinh: Hướng đại tỷ? Hướng Quỳ à?
Còn có người tiếp ứng, vậy thì càng tốt làm.
"Trương tỷ, không nói nữa, ta phải mau về nhà xem, vừa rồi ông Giang nhà ta như vậy, còn thật hù dọa người, đừng có lại đánh Giang Hải ra cái gì bất trắc thì sao!" Tôn Khinh một mặt lo lắng sợ hãi nói.
Trương tỷ nghe vậy, vội vàng thúc giục: "Nhanh đi nhanh đi, con nít lớn bằng từng đó đúng là cái thời điểm cãi nhau với người nhà, đừng có thật sự làm hỏng chuyện!"
Tôn Khinh nghe theo lời Trương tỷ, nhanh như chớp chạy nhanh về nhà.
Vừa mới đi qua đầu đường, đã thấy ngoài cổng nhà nàng đứng hai người, một lớn một nhỏ.
Hai người vừa thấy Tôn Khinh đến, liền như nhìn thấy cứu tinh, vội gọi người.
"Tỷ tỷ..."
"Đại muội tạp, cuối cùng thì ngươi cũng về rồi!"
Tôn Khinh mấy bước chạy tới, vỗ vỗ tay Trương Trân trấn an.
"Ta đều biết, không có việc gì, Giang Hoài không phải người dễ kích động!"
Lời này vừa dứt, trong sân liền vang lên tiếng côn rơi xuống đất.
Rầm một tiếng, đập xuống đất tiếng khá lớn, nghe thôi đã biết lúc ném dùng sức mạnh.
Tôn Khinh cùng Trương Trân liếc mắt nhìn nhau, im lặng không nói gì.
"Tỷ tỷ..." Tôn tiểu đệ hai mắt nhỏ nước mắt lã chã, đưa tay ra, muốn nắm lấy áo Tôn Khinh, lại không dám, chỉ dám để hai tay trước ngực, đáng thương nhìn Tôn Khinh.
Tôn Khinh vừa nhìn thấy tiểu đệ như vậy, tim lập tức mềm nhũn.
"Ai ui ~ mềm hồ hồ ~ đáng thương hề hề Tôn tiểu đệ, hai đồng một cân, ai muốn ~"
Trương Trân nghe Tôn Khinh nói vậy, lập tức bật cười, cũng không còn lo lắng.
Tôn Khinh quay đầu mỉm cười với Trương Trân: "Trương tỷ, muộn thế này rồi, tỷ về trước đi, tiền lò, ngày mai ta đưa cho tỷ ~"
Trương Trân lập tức hiểu ra ý gì, vội vàng nhún nhường: "Cái gì có tiền hay không, cô giúp em trai tôi một việc lớn như vậy, tôi còn chưa cảm ơn cô đây? Cô mà đòi tiền, tôi với cô căng đó!"
Trương Trân vừa nói, một bên thật sợ Tôn Khinh đuổi theo đưa tiền cho mình, vội vã đi mất tăm.
Tôn Khinh dựng tai dán vào cửa nghe ngóng, không có động tĩnh, không đánh?
"Tiểu đệ, không phải bảo ngươi ở trong phòng sao? Sao lại ra đây?"
Tôn tiểu đệ nghĩ nghĩ rồi nói: "Tỷ phu bảo ra."
Tôn Khinh: Đóng cửa lại đánh chó con tạp!
"Tỷ phu còn nói gì nữa không?" Tôn Khinh tiếp tục thấp giọng hỏi, tay lỡ một chút, cửa đã bị đẩy ra một khe nhỏ!
Tôn Khinh lén lút theo khe cửa nhìn vào, vừa vặn thấy Giang Hoài phụ tử nhìn sang.
Giang Hải thẳng tắp quỳ trong sân, thêm Giang Hoài người đầy vẻ lạnh lẽo, Tôn Khinh rùng mình một cái, biết điều nhanh tay đóng cửa lại.
Tiếng nói lạnh lẽo của Giang Hoài, xuyên qua khe cửa truyền vào tai Tôn Khinh.
"Đi đứng ngoài cửa!"
- Nói hay 20 chương đến rồi, lên lên lên!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận