Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 25: Chúng ta gia lão Giang! (length: 4415)

Bị Tôn Khinh nói như vậy, hàng xóm láng giềng trong lòng dậy sóng.
Dù tốt dù xấu gì cũng là cha vợ của người ta, Giang Hoài hứa mỗi tháng cho tiền sinh hoạt cũng coi là được. Chỉ là cái hành vi này không đúng, cho là tình cảm, không cho là bổn phận, ngươi làm gì phải phá cửa chứ?
Tôn Khinh miệng nhỏ tiếp tục thảo phạt: "Nhà chúng ta không thiếu của nhà các ngươi, các ngươi cũng đâu phải cả nhà thiếu tay thiếu chân, làm gì còn muốn chúng ta một nhà nuôi. Các ngươi chỉ nghĩ nhà ta có tiền, không thấy nhà lão Giang nhà ta mệt gần chết kiếm tiền sao, lúc đó các ngươi đòi tiền hả? Các ngươi là muốn mạng!"
"Phụt ~" một tiếng cười nén đột nhiên vang lên từ phía sau, Tôn Khinh quay đầu trừng mắt nhìn đại nhi tử đang nhịn cười.
Được lắm, nàng ở đây xông pha chiến đấu, đại nhi tử thì hay rồi, ở sau lưng cười trộm?
Giẫm cho cái chân to này một trận không thương lượng!
Giang Hải đau đến mặt đều biến dạng, người phụ nữ này cũng quá bạo lực đi!
Thu dọn xong đại nhi tử, lập tức thu dọn đám người nhà họ Lưu.
"Các ngươi một tiếng ngoại tôn, bây giờ có một ngoại tôn to lớn đứng trước mặt các ngươi, nhanh mang đi. Vừa vặn cho con ta có chỗ. Sau này ngoại tôn của các ngươi đi học, mua nhà, cưới vợ, sinh con, tiền cứ đi tìm nhà các ngươi mà đòi, tốt nhất là đổi cả họ đi, về sau cứ họ Lưu, đỡ phải nuôi mà trong lòng không cam tình không nguyện."
Vương Liên Hương nghe xong liền sốt ruột, tục ngữ nói có kế mẫu thì có cha dượng, giờ con nha đầu này lại có thêm con trai, Giang Hải nhất định sẽ không được xu nào.
"Dựa vào cái gì, đâu phải con nhà ta, bọn ta dựa vào cái gì mà nuôi?"
Lưu Xuân Vượng cũng bị Tôn Khinh làm cho tức giận đỏ mặt tía tai, muốn nghẹn thở đến nơi, thở không ra hơi: "Giang Hoài sao lại cưới cái thứ quỷ quái như ngươi, con gái ta theo hắn một ngày phúc cũng không hưởng, sinh cho hắn một đứa con trai thì chết, hắn xứng với con gái ta sao?"
Lưu Xuân Vượng ngồi bệt xuống đất bắt đầu khóc lóc thảm thiết, Vương Liên Hương và Lưu Hưng Tài thấy Lưu Xuân Vượng như vậy, cũng hùa theo thảo phạt Giang Hoài.
"Trước đây nhà Giang Hoài nghèo như vậy, nếu không phải con gái ta chịu lấy, thì làm gì có ai gả cho hắn chứ..."
"Số con gái ta sao mà khổ vậy..."
"Tiểu Hải, cháu đáng thương của ta..."
Lão Lưu gia một nhà ba người vừa khóc vừa gọi, sợ người khác không nghe thấy vậy.
Tôn Hữu Tài và Vương Thiết Lan không chịu được, thế này chẳng phải là sỉ nhục con gái họ sao?
"Vừa nãy đánh còn nhẹ đấy, còn không đi thì đánh gãy chân các ngươi đấy!" Tôn Hữu Tài trừng mắt đe dọa, kết quả lại đổi lấy tiếng khóc của người nhà họ Lưu càng to hơn.
Tôn Khinh mới không sợ bọn họ, đang hay có dịp ở đây để thay Giang Hoài nói cho rõ ngọn ngành.
"Phì, các người đúng là không biết xấu hổ, mười dặm tám thôn ai không biết con gái các người là con bệnh, bỏ tiền ra còn chẳng ai thèm lấy. Nếu không phải Giang Hoài có bà mẹ kế mặt dày tâm địa độc ác giống như các người thì con gái các người có mà lấy được Giang Hoài à? Nằm mơ đi!"
Tôn Hữu Tài và Vương Thiết Lan nếu không sợ con gái về sau khó xử với con trai, đã sớm xông vào đánh nhau rồi. Nhà họ Lưu ở ngay thôn bên cạnh, nhà bọn họ ra sao thì cả mười dặm tám thôn ai mà chẳng biết.
Tôn Khinh vừa cất tiếng hống, đúng là nhắc nhở cho Tôn Hữu Tài và Vương Thiết Lan.
"Đúng vậy, Giang Hoài là trai tráng ngon lành thế, có tay nghề lại biết kiếm tiền, lớn lên cũng đẹp trai, nếu không phải các người cùng bà mẹ kế của nó cấu kết giam hai đứa vào phòng, các người có mà có được một thằng con rể tốt vậy không? Cái mặt già này của ta cũng thấy xấu hổ thay các người!" Vương Thiết Lan vừa nói ra đã là một cú nổ lớn.
Trong lòng Tôn Khinh ngao một tiếng, kịch bản trong sách không có cái này nha, lập tức mắt sáng long lanh hóng chuyện!
Người nhà lão Lưu vừa muốn phản bác, Tôn Hữu Tài liền giơ nắm đấm lên dọa nạt.
Tôn Khinh thở dài, ra vẻ đau lòng nói: "Đáng thương nhà ta lão Giang, cưới phải con vợ bị bệnh còn phải nuôi cả nhà con vợ. Vợ chết bao nhiêu năm rồi, nhà các người cứ bám vào hắn hút máu bấy nhiêu năm, ta nghe mà thấy đau lòng!"
Nói xong vừa ngẩng mắt, vừa đúng lúc thấy một người đàn ông đang xách rương tới.
Thảo ~ soái ~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận