Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 341: Linh hồn đặt câu hỏi tiếp tục! (length: 4375)

Ngươi là cha ruột ta, cha sinh đó!
Sao lại vũ nhục người ta như vậy!
Giang Hải sụt sùi nói: "Ta ăn cơm đúng giờ!" Thế này thì được chứ. . .
Khóc rấm rức!
Giọng điệu Giang Hoài một lần nữa khôi phục nhẹ nhàng, tựa như người giả vô cảm xúc, máy móc hỏi: "Ăn gì?"
Giang Hải trực tiếp nằm ngửa khóc rống!
Không ai như thế này cả!
Hắn không tin Tôn Khinh nói chuyện với hắn, hắn cũng nói như vậy!
Trong lòng nghĩ thế, nhưng không dám hỏi.
A a a. . . Sao mà uất ức!
"Gà hầm, nấm xào, trứng muối, bánh bao lớn, dưa chuột trộn!"
Giang Hoài: "Ngươi ăn nhiều vậy?"
Giang Hải: ". . ." Không nói chuyện nổi, ta đi đây!
"Ba, không có gì, con đi làm bài tập đây. Hai hôm nay bài tập nhiều ơi là nhiều!"
Giang Hoài: "Tôn Khinh ăn chưa?"
Giang Hải: ". . ." Ăn hay là chưa ăn đây? Ai nói cho hắn biết đáp án với.
Xin xỏ đấy ~ . . .
Lúc Giang Hải về thì Tôn Khinh, Vương Hướng Văn và Tôn tiểu đệ đang nướng thịt ở sân.
Một ngụm nước ngọt, một ngụm thịt nướng, vui vẻ như tiên!
"Đại Hải, về rồi à, tới cái đùi gà này. . ." Vương Hướng Văn cười chào hỏi.
Giang Hải yếu ớt liếc một bàn đầy đồ, lẳng lặng không nói tiếng nào vào nhà.
Người vừa đi, Vương Hướng Văn lập tức thần bí nhỏ giọng hỏi: "Chị, Giang Hải sao thế?"
Tôn Khinh khẽ mỉm cười: "Anh rể vừa dạy cho hắn một bài học, đoán chừng lúc này nhiệt huyết đang lên não, một lòng chỉ muốn học thôi."
Vương Hướng Văn gãi đầu: "Anh rể em lợi hại thật. Giang Hải cũng lợi hại."
Tôn Khinh nghe ra giọng hắn tiếc nuối, quay đầu hỏi: "Em vẫn muốn đi học sao?"
Vương Hướng Văn lập tức xin miễn thứ cho kẻ bất tài lắc đầu, ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, hắn cũng không phải cái loại đó!
"Không muốn, lúc em đi học, lòng bàn tay đều bị thầy đánh đến chai cả."
Tôn Khinh khẽ mỉm cười: "Chị thấy lần trước ở bệnh viện, em nói đạo lý một tràng một tràng. Có phải cũng ngưỡng mộ anh em không?"
Tốc độ nhai của Vương Hướng Văn chậm lại, ngón tay vân vê que gỗ, nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói: "Chị, lần trước chị gây chuyện ở nhà họ Lưu, em cũng đi giúp đó."
Tôn Khinh bất ngờ.
Lúc đó nàng chỉ lo đấu với người ta và để ý mấy người phía trước, không thấy có Vương Hướng Văn.
Vương Hướng Văn tiếc nuối nói: "Mấy bà lão trong nhà họ Tôn nhà các chị, quá ghê gớm, em không chen vào được!"
Tôn Khinh trực tiếp phì cười.
Vương Hướng Văn nghiêm mặt nhìn biểu tỷ, vẻ mặt chân thành cảm kích.
"Nếu không phải lần đó thấy chị đỗi nhà họ Lưu, em cũng không nghĩ ra đâu."
Tôn Khinh: Cho nên ta còn có tác dụng dẫn dắt à?
Vương Hướng Văn: "Chị, em nói thật, nhờ có chị, nếu không giờ em vẫn ở trong kho củi nhà, chờ ăn cơm thừa của anh trai, mặc đồ cũ của anh trai đó."
Ánh mắt Tôn Khinh hơi động: "Anh trai em đến tìm em chưa?"
Vương Hướng Văn lắc đầu: "Không nghe dì em nói."
Tôn Khinh nhíu mày bĩu môi: "Nghĩ nhiều vậy làm gì, giờ em muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, quan trọng nhất là phải kiếm nhiều tiền. Đợi em tích đủ tiền, liền mua cái nhà lớn ở huyện, làm bọn người coi thường em, ai nấy đều ghen tị!"
Nghe đến đây Vương Hướng Văn lập tức vui vẻ.
"Chị, vẫn là chị nói hay!"
Tôn Khinh ăn xong xiên nấm trên tay, chính xác nhắm tới cánh gà.
Vừa muốn cầm thì cánh gà bay.
Giang Hải một tay cầm cánh gà, một tay càn quét mấy thứ nướng trên bàn về phía mình.
Miệng há hốc gặm như hổ đói, y như tám trăm năm chưa ăn cơm vậy!
Trong đầu Tôn Khinh hiện lên hình ảnh mấy con chó con hay giữ đồ ăn, ai tới gần thì gầm gừ!
Thôi xong, thằng nhãi ranh này không phải bị kích thích đấy chứ?
Bảy chương đi thôi, các bạn nhỏ, ta mỗi ngày bạo chương, các ngươi thoải mái không?
Ta dù sao thì thoải mái đến.
Vốn định hầm miếng thịt, nhưng mà đầu óc đầy ý tưởng chọc phá người ta, món thịt lại phải hầm lâu mới nhừ.
Nhưng các ngươi yên tâm, thịt chắc chắn sẽ nhừ.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận