Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 334: Vì sao không cho ta ăn hầm gà! (length: 4275)

Vương Hướng Văn có chút ngại ngùng: "Thẩm nhi, việc nhà ta là tỷ ta làm chủ, nàng không lên tiếng, ta cũng không dám tự tiện nhận đồ!"
Mẹ Tiểu Mẫn ở phòng bên liếc mắt một cái: "Tỷ ngươi đâu? Ta nói chuyện với nàng?"
Vương Hướng Văn xấu hổ gãi đầu: "Ngủ trưa rồi, vừa mới nằm xuống, chắc phải một lát nữa mới tỉnh thôi?"
Mẹ Tiểu Mẫn có chút tiếc, ánh mắt đảo qua một vòng, rơi vào Tiết Linh.
"Cho ai cũng là cho, giỏ trứng gà muối này của ta, cứ cho cô đi!" Mẹ Tiểu Mẫn mắt lấp lánh nhìn Tiết Linh nói.
Tiết Linh đoán chắc là Tiểu Mẫn đã nói chuyện công việc với bà, chuyện này quay đầu nàng còn phải hỏi lại Tôn Khinh.
Về phần trứng gà muối, nàng thật không tiện nhận.
Trứng gà là đồ tốt, có nhà cả tháng chưa chắc đã được ăn một hai quả.
"Thím, cái này quý quá, thím mang về cho Tiểu Mẫn ăn đi, nó mới sinh con, đang cần bồi bổ." Tiết Linh thành thật nói.
Mẹ Tiểu Mẫn là đến tặng quà, sao có thể mang về được.
"Bọn ta ở nhà lão Lưu mang về không ít, đủ ăn, nhà cũng nuôi mấy con gà, tuyệt đối không thiếu dinh dưỡng cho con gái ta, các cô mà không nhận, thím đây trong lòng áy náy lắm!" Mẹ Tiểu Mẫn có chút xoắn xuýt nói.
Tiết Linh nghiêm túc nhìn mẹ Tiểu Mẫn một cái, do dự một chút rồi gật đầu nhận. Vừa gật đầu xong, lập tức lục ví lấy năm đồng ra, nhanh chóng đưa vào tay mẹ Tiểu Mẫn.
"Cái này làm gì?" Mẹ Tiểu Mẫn vừa thấy là tiền, giật mình, vội vàng nhét lại tiền vào tay Tiết Linh.
Lần này Tiết Linh kiên quyết: "Thím, cái này coi như là quà đầy tháng con Tiểu Mẫn. Chờ ít ngày nữa, bên kia nhà thím thu xếp xong, nếu Tiểu Mẫn có thể ra ngoài, cứ bảo nó tìm Tôn Khinh. Tìm được Tôn Khinh, sẽ tìm được ta!"
Mẹ Tiểu Mẫn nghe Tiết Linh nói xong, vui mừng đến mắt sắp không thấy nữa.
"Ta, thật không biết nói gì, con gái ta gặp được người tốt rồi! Ta thay con gái ta cảm ơn cô."
Tiết Linh cười chỉ vào phòng: "Không phải cảm ơn ta, là tạ Tôn Khinh. Nếu không có nó dẫn ta đến, ta còn không quen biết các thím đâu."
Mẹ Tiểu Mẫn gật đầu lia lịa, liên tục nói phải.
"Vậy tiền này, ta thay Tiểu Mẫn nhận vậy, các cô chờ đó, ta về nhà làm gà ngay, hầm cho các cô một nồi!" Mẹ Tiểu Mẫn vừa nói vừa vui vẻ chạy chậm ra ngoài.
Tiết Linh vội đuổi theo: "Thím, không cần đâu, chúng ta một lát là đi rồi!"
Mẹ Tiểu Mẫn vui vẻ xua tay: "Không đi được, không đi được, Khinh Nhi ngủ rồi, không một hai tiếng không tỉnh đâu, các cô cứ đợi nha ~"
Tiết Linh ngượng ngùng xua tay: Tôn Khinh có quá lời như bà nói đâu?
"Tỷ Linh Nhi, hai ta ăn bánh chưng với trứng muối trước nhé? Tỷ ta lát nữa chắc chắn ăn gà hầm!"
Tiết Linh: Ta cám ơn ngươi đó!
Sao lại không cho ta ăn gà hầm?
… Ăn uống no đủ, Vương Hướng Văn bắt đầu chất đồ lên xe ba gác.
Đến lượt trứng muối, vội nhắc Tiết Linh một tiếng.
"Tỷ, đi nhớ mang theo trứng muối nhé."
Tiết Linh cứng đờ, chợt nhớ tới hôm qua mang về quả trứng muối hầu người chết, cả người cứng lại nói: "Không cần đâu, để lại cho cô em ở nhà đi!"
Vương Hướng Văn khó hiểu hỏi: "Chẳng phải tỷ thích ăn trứng muối sao?"
Tiết Linh: Ta một mình ăn một quả trứng muối, tối hôm qua ăn một bữa, sáng nay ăn một bữa, còn hơn nửa quả ăn chưa hết đó!
Vương Hướng Văn như không thấy vẻ mặt không tự nhiên của Tiết Linh, nói tiếp: "Cô em còn bảo nếu tỷ thích ăn trứng muối, hôm nay còn làm thêm cho tỷ mang về đó?"
Tiết Linh: Cám ơn, không cần!
Vương Hướng Văn đã phối hợp lẩm bẩm: "Mấy quả trứng muối này, nếu mà ăn dè thì cũng được mấy tháng. Trước đây nhà ta nghèo, cả nhà ăn một quả trứng muối, một tuần ăn vẫn không hết. Mặn ơi là mặn, còn mặn hơn dưa muối nữa!"
- Bảy chương lại đến rồi!
Ngày nghỉ cũng bạo chương, cũng rầm rầm rầm!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận