Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1359: Ngươi là ai a? Ta không nhận thức ngươi ~ (length: 4090)

Tôn Khinh giả bộ như không biết gì, chớp chớp mắt.
"Ta nói qua sao?"
Giang Hoài nghiêm trang gật đầu: "Nói."
Tôn Khinh quay đầu nở nụ cười rạng rỡ, thuần thục chạy tới làm nũng, vờ vịt.
"Lão công, ngươi không thể coi như không nghe thấy sao?"
Giang Hoài tốc độ nói nhanh chóng: "Không thể!"
Tôn Khinh: Vậy ngẫu liền tiếp tục làm nũng.
Giang Hoài nghiêm trang nhìn Tôn Khinh: "Ngươi không nói, ta sẽ đi hỏi Giang Hải!" Nói xong quay đầu định đi.
Tôn Khinh như bị dọa sợ, vội vàng giữ người lại.
"Về, về ~"
Cái người này, không thể nói chuyện đàng hoàng sao?
Giang Hoài cúi đầu nhìn người đang ôm tay mình lắc lư không ngừng, nhịn không được buồn cười nghĩ thầm: Rốt cuộc không cần vòng vo nữa.
Tôn Khinh kể lại sự việc cho Giang Hoài một cách thêm mắm dặm muối, trọng điểm nói Mạnh Điềm Điềm là một kẻ ngốc nghếch dễ tin, thấy ai cũng thương. Đầu óc có bệnh, là một kẻ dính người.
"Lão công, ngươi nói có phải nàng đang muốn phát triển bản thân, lôi kéo người khác cùng lún vào vũng bùn không?"
Giang Hoài gật đầu, nghĩ nghĩ nói: "Vấn đề không tính lớn."
Tôn Khinh một mặt khoa trương nói: "Thế này còn gọi vấn đề không lớn á?"
Giang Hoài nghiêm trang nói: "Không có dẫn người đi sai đường, không làm chuyện xằng bậy khác, vẫn ổn!"
Tôn Khinh giật giật khóe miệng nói: "Đây còn chưa tính là đi sai đường, vậy cái gì mới là đi sai đường a?"
Giang Hoài im lặng đưa ví dụ cho Tôn Khinh: "Ví như nói, hút thuốc uống rượu..."
Tôn Khinh gật đầu: "Cái đó cũng đúng!"
Giang Hoài vừa định nói chuyện thì cửa vang lên tiếng "Rầm", bị đập mạnh.
Tôn Khinh giật mình suýt nhảy dựng lên, nàng không nhịn được khoa trương ôm ngực: "Có làm sai không vậy, ai đó?"
Một giọng the thé vang lên, bên ngoài vang lên giọng trẻ con mềm mại.
"Là ngẫu nha, ngươi hét to thế, muốn lật trời à ~"
Một giọng nói liền làm Tôn Khinh ngẩn người!
Tôn Khinh còn chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, làm cho bản thân bình tĩnh lại thì Giang Hoài đã như tia chớp chạy tới, mở cửa.
"Lai Lai, cho ba ba ôm cái nào ~" Giang Hoài vươn tay ra, cười ngồi xuống.
Giang Lai Lai tiểu bằng hữu đã không còn là Giang Lai Lai tiểu bằng hữu của mấy tháng trước nữa. Nàng càng lanh lợi hơn!
Đứa bé thò tay nhỏ, ánh mắt lấp lánh, dò dẫm tay nhỏ, mặt hầm hừ, trừng Giang Hoài không chớp mắt.
"Ngươi là ai vậy? Ta không quen ngươi? Có phải ngươi đi nhầm chỗ rồi không?"
Giang Hoài ngớ người: "..." Cánh tay cũng cứng đờ.
Tôn Khinh cố nén mặt, lặng lẽ tản bộ sang một bên, chuẩn bị ăn dưa hóng chuyện.
Vẻ mặt đại ca cũng cứng đờ vì cố gắng cười, nửa ngồi, dáng vẻ không hề thay đổi một chút.
"Lai Lai, ta là ba ba mà ~ sao con không nhận ra ba ba vậy?" Giang Hoài chua xót, giọng khô khốc mang theo khát vọng với con gái nhỏ.
Tôn Khinh đứng bên cạnh hận không thể bật cười cho đại ca nghe.
Giang Lai Lai bé con mặt mày cau có, đôi mắt to ngập nước, liếc nhìn Tôn Khinh một cái, rồi lại nhìn Giang Hoài.
"Ba ba ta? Ngươi mơ mộng hão huyền!"
Giang Hoài: "..."
Tôn Khinh: Phụt ~ mẹ ơi, đã học được cả câu cửa miệng của Vương Thiết Lan một cách tinh tế rồi!
Giang Hoài quay đầu yếu ớt nhìn Tôn Khinh, dùng ánh mắt cầu cứu.
Tôn Khinh như không thấy gì, mặt vô tội nói: "Lão công, Lai Lai của ta còn bé tí tuổi mà, không nhớ ra ngươi cũng bình thường thôi. Hay là người ta thường nói trẻ con lớn không ai nhận ra? Bé không nhớ mà!"
Giang Hoài không vui thầm nghĩ: Ngươi cho rằng ta sẽ tin à?
Còn chưa đợi Giang Hoài nói gì, Vương Thiết Lan vẫn luôn vểnh tai nghe ngóng ở bên ngoài đã chạy vào, huỵch huỵch vào mông con bé, bốp, bốp, một trận đánh!
"Con bé chết tiệt kia, đầu óc toàn cháo cám chắc? Cả ba ba mày cũng không nhận ra à?"
Đại ca đau lòng chết đi được, chưa kịp để Vương Thiết Lan mắng xong đã vội ôm con gái nhỏ dỗ dành.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận