Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 229: Ngươi hận ngược lại là thật nhiều! (length: 4309)

Lão thái thái vẻ mặt tức giận nói: "Còn không phải bị lừa, cái nhà họ Vương kia, không một ai tốt đẹp gì, mặt mũi thì xấu xí, còn mơ tưởng cưới được vợ đẹp, ngày nào cũng chỉ nghĩ chuyện tốt trên trời!"
Tôn Khinh phối hợp nghiêm túc gật đầu: "Tần Tương đúng là xinh đẹp thật, sao lại để mắt đến Vương An chứ?"
Vừa nãy nàng cũng thấy rồi, cái Vương An kia lớn lên mắt chuột mày gian, mũi tỏi miệng xúc xích, tai to mặt lớn, lại còn thấp bé, trừ khi cô nương đó đầu óc có vấn đề hoặc bản thân có tật xấu, nếu không không thể nào mà thích nổi hắn được.
Lão thái thái thở dài nói: "Còn không phải do nhà họ Vương làm càn, Tần Tương là bị bọn chúng lừa đến."
Tôn Khinh lại không tin: "Sao có thể, giờ đâu phải thời xưa, dám làm vậy, không sợ bị người ta kiện cáo à?"
Lão thái thái tiếp lời: "Không phải lừa kiểu đó, là lúc xem mắt tìm người thay cho Vương An."
Tôn Khinh nhướng mày: "Còn có kiểu đó nữa? Sao lại không bị phát hiện chứ?"
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến là lão thái thái lại tức, mặt mày cau có:
"Thay không ai khác, là anh trai hắn Vương Bình."
Tôn Khinh bừng tỉnh ngộ: "Thảo nào, cái nhà này đúng là thiếu đức thật!"
Lão thái thái nghe Tôn Khinh nói vậy, tự động coi nàng là người một nhà, vỗ đùi, hậm hực nói: "Chứ còn gì nữa? Ta nghe người ta nói, là Vương An cố tình chọn Tần Tương đó."
Tôn Khinh lập tức muốn nổi cáu: "Nhà Tần Tương bên đó không ai biết gì à?"
Lão thái thái bĩu môi lắc đầu: "Nhà Tần Tương ở thôn quê, cách chỗ chúng ta không gần. Cả nhà đều là chờ đến khi cưới xong mới biết, lúc đó thì muộn rồi!"
Tôn Khinh tự nhiên hiểu chuyện, cùng lão thái thái cùng nhau bực bội.
"Sao lại có cái nhà nào thất đức vậy, nhà Tần Tương coi như thế thôi sao? Tần Tương cứ vậy mà về với Vương An à?"
Lão thái thái lắc đầu: "Đâu có, làm ầm lên chứ. Tần Tương biết mình gả nhầm người thì đòi đi tìm Vương Bình, Vương Bình dáng dấp thì thư sinh nho nhã, khác hẳn Vương An như hai người không cùng cha mẹ vậy, ai có mắt thì đều phải thích Vương Bình cả!"
Tôn Khinh vội hỏi: "Thế Vương Bình đâu? Giúp em trai làm cái chuyện thất đức này, chắc hẳn hắn cũng không phải người tốt đẹp gì!"
Lão thái thái mím môi, vỗ đùi một cái, hận đến nghiến răng: "Vương Bình cũng bị người trong nhà lừa gạt!"
Tôn Khinh trừng lớn mắt: Còn có chuyện ngược đời này sao?
"Đại nương, nói mệt rồi phải không, ngài ăn viên kẹo này!"
Lão thái thái thuận tay nhận lấy, cũng không khách khí với Tôn Khinh, trực tiếp nhét vào mồm!
"Ta nghe người ta nói, nhà họ Vương lúc đó lừa Vương Bình nói, Tần Tương là xem mắt cho hắn, ai ngờ đâu đến khi cưới, hắn lại bị người nhà chơi một vố, đến lúc trở về, vợ mình lại thành vợ của em trai, ngươi nói có oan không?"
Tôn Khinh không chút nghĩ ngợi: "Oan chứ!"
Cái người đàn ông thư sinh nho nhã mà lúc trước nàng gặp, chắc là Vương Bình.
Tôn Khinh tiếp tục hỏi: "Vương Bình không làm ầm lên à?"
Lão thái thái vỗ đùi một cái: "Cái này mới khiến người ta ghét!"
Tôn Khinh: Ngươi hận thật nhiều đó!
Lão thái thái tiếp lời: "Vương Bình hiếu thuận, cái gì cũng nghe cha mẹ, cũng chẳng biết cha mẹ hắn nói thế nào, lúc nhà Tần Tương đến gây sự tìm hắn, hắn lại trốn tránh không gặp. Nghe nói trốn đi biền biệt hơn hai năm, ta cũng đã lâu lắm không thấy hắn."
Tôn Khinh: "..." Vậy thì coi như nàng cũng khá may mắn!
Lão thái thái nói xong thở dài, tiếp: "Nhà Tần Tương làm ầm lên gần nửa tháng, thấy chuyện này cũng vậy rồi, nên đòi tiền nhà Vương An, Tần Tương liền về với Vương An."
Tôn Khinh im lặng không nói, cố gắng đè cái tiếng nói không thuận tai trong lòng xuống.
Phụ nữ thời này, ly hôn coi như bỏ đi cả đời. Hai vợ chồng dù có đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cũng không dễ gì ly hôn.
Huống chi đây còn chưa đánh nhau đến mức đó.
Tôn Khinh bỗng nhớ lại cái lần Tần Tương xách cái bọc nhỏ lấm la lấm lét kia, vội vàng thăm dò:
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận