Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 138: Không muốn, cấp tỷ tỷ xem! (length: 4129)

Tôn Khinh hung dữ trừng mắt về phía cửa, ngày mai các ngươi chờ đó cho ta!
Đám tiểu đệ của Giang Hải đồng loạt quay đầu nhìn Tôn Khinh, sau đó nàng nhanh như chớp chạy về phòng.
Sau khi vào nhà, Tôn Khinh mặt mày sợ hãi vỗ ngực, nói: Giang Hải dù gì cũng có kinh nghiệm một lần, có câu nói rất hay, "trước lạ sau quen", nàng cứ coi trọng Giang Hải là được!
Tám giờ, bây giờ là buổi tối, sinh hoạt bắt đầu, mấy tiểu đồng bọn nhao nhao đứng dậy!
Tôn Khinh thuần thục mở ti vi, khóa kênh giờ vàng chiếu những chương trình kinh điển, nhịp nhàng bắt đầu vận động.
Giang Hải dẫn theo đám tiểu đệ vào cửa, một mặt u oán nhìn cánh cửa phòng đang đóng.
"Tiểu đệ, ngươi muốn xem ti vi không?"
Tiểu đệ nhà họ Tôn nghiêm túc lắc đầu: "Không muốn, để chị xem."
Trong lòng Giang Hải thoáng chốc như vỡ oà: Ngươi cái đứa nhỏ không có lương tâm này!
Tâm trạng Tôn Khinh rất tốt, dù cho giữa chừng có quảng cáo, cũng thấy quảng cáo có phong cách khác lạ, mấy ông bà già trong đó nhìn càng thêm xinh đẹp, quả thực quá tuyệt!
Chỉ là cứ đến tối thì lại chỉ có một tập, thực sự quá mệt!
Đã trải qua cảm giác thức đêm cày phim, sung sướng từ đầu đến cuối, sao có thể còn thích kiểu mỗi ngày nhỏ giọt từng tập thế này!
Lúc này có vẻ như nên có đĩa VCD, ngày mai nàng phải ra siêu thị lớn xem thử, tiện thể ôm một chồng đĩa về xem cho đã!
Nghĩ đến đây, tâm tình lại vui vẻ lên!
Chương trình ti vi bây giờ, sớm nhất mười giờ đã dừng phát sóng, muộn nhất mười hai giờ cũng bắt đầu tắt.
Tôn Khinh từ giậm chân tại chỗ chuyển sang chạy bộ tại chỗ, rồi đến chạy nhanh tại chỗ, mười phút cuối cùng tập các động tác dưỡng thể, sau khi sắp xếp mọi thứ xong thì cũng đã mười giờ.
Một nửa đài đã tắt, may mà vẫn còn một đài đang phát chương trình người mẫu trình diễn thời trang. Tôn Khinh nhìn một chút, tâm tình lập tức tốt lên, vội vàng lôi hết quần áo hôm nay ra, hết bộ này đến bộ khác, đi lại như mèo!
Lúc Giang Hoài về đến nhà thì đã mười một giờ, vừa vào cửa đã thấy đèn trong phòng vẫn sáng.
Nàng còn chưa ngủ sao?
Ngửi thấy mùi rượu trên người, Giang Hoài nhấc chân đi về phía chỗ để phích nước nóng, phích đã đầy nước, bếp than tổ ong cũng đã đậy nắp.
Giang Hoài đi đến cửa, tay vừa chạm vào cánh cửa thì cửa liền mở.
Vừa rồi Tôn Khinh đi vệ sinh một lát, quay lại thì quên đóng cửa. Đang thay đồ chỉnh tề, cũng không nghe thấy động tĩnh Giang Hoài đi vào.
Quần một chân đạp bay ra ngoài, tay giơ áo lên, tiêu sái một tay chống hông, điệu bộ lả lướt y như đang diễn tuồng.
Nụ cười kiều diễm chợt cứng lại khi thấy người đang đứng ở cửa. Ma xui quỷ khiến, cô nàng giơ ngón trỏ lên, chỉ vào Giang Hoài: "Các 'Phấn ti bảo bảo', tiếng vỗ tay ở đâu?"
Giang Hoài cứng đờ!
Tôn Khinh mỉm cười cố giữ bình tĩnh, gặp nguy không loạn, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh lấy quần áo chuẩn bị sẵn trên giường, nhanh chóng mặc lại lên người.
Chờ khi Giang Hoài nhìn rõ Tôn Khinh mặc quần áo xong, lại thêm một lần cứng đờ!
Nàng đang mặc quần áo của hắn!
Tôn Khinh theo nguyên tắc ta không thấy xấu hổ thì người khác mới xấu hổ, cười giơ hai tay trước mặt Giang Hoài.
"Lão công, đây là quần áo em làm cho anh đấy, đẹp không?"
Giang Hoài im lặng nhìn chằm chằm vào mặt Tôn Khinh.
Tôn Khinh cười giải thích: "Bản bảo bảo nghĩ anh bận quá, không có thời gian thử đồ, nên em thay anh thử trước. Em có phải là rất chu đáo không?"
Giang Hoài lặng lẽ nhìn Tôn Khinh, lại quay sang liếc nhìn chương trình trên ti vi, rồi nhìn quanh căn phòng đầy quần áo vương vãi. Cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên người Tôn Khinh.
"Vậy được, đằng sau còn hai bộ, em cũng giúp anh thử luôn đi!" Giang Hoài im lặng đóng cửa lại, tiện tay gài then cài cửa vào!
Trong lòng Tôn Khinh đã rối loạn như vừa trải qua cơn bão cấp mười, nghe thấy những lời này, đây là lời mà một đại lão nên nói sao?
- Sáu chương lại đến rồi! Xông lên!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận