Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1044: Người nào đó liền là ngẫu nha! (length: 4123)

Giang Hoài tiến đến bên tai Tôn Khinh nói: "Ta nếu có bản lĩnh đó, chắc chắn sẽ thay đổi!"
Tôn Khinh cùng đại lão náo loạn một hồi, liền bắt đầu nói chuyện chính.
Chuyến đi này không thể đi tay không, có thể xem nhà trước, đem chỗ bọn họ sau này ở chọn ra trước!
Ánh mắt Tôn Khinh lấp lánh trong vòng tay đại lão nói về kế hoạch tương lai, Giang Hoài lặng lẽ nghe...
Vé xe lần này đặt vào buổi chiều, vốn dĩ ý của Giang Hoài là, hắn cùng mấy người thuộc hạ cùng nhau đi, không cần Tôn Khinh đưa.
Tôn Khinh không chịu!
"Trước kia ngươi toàn thừa lúc ta ngủ đi, ta còn chưa từng đưa ngươi lần nào đây?" Tôn Khinh dịu dàng nói.
Giang Hoài thừa dịp không ai nhìn sang đây, khẽ gãi tay Tôn Khinh, rồi nhanh chóng buông ra.
"Ở nhà chờ ta, ta làm xong việc, lập tức trở về!"
Tôn Khinh cười xua tay: "Không vội, an toàn là trên hết, nhớ kỹ, cái gì cũng không quan trọng bằng ngươi. Trong nhà còn có cả nhà người, đang chờ ngươi về đấy!"
Giang Hoài nghiêm túc nhìn Tôn Khinh, gật đầu!
...
Giang Hoài vừa đi, trong lòng trống trải. Dù đã chuẩn bị trong lòng, đại lão sẽ thường xuyên công tác, đến lúc thật ra cửa vẫn là không nỡ!
Tôn Khinh vội lắc đầu, hất hết những cảm xúc lộn xộn trong lòng ra.
Đại lão nếu ngày ngày ở nhà ôm vợ con ngồi sưởi, thì không phải đại lão rồi!
Nàng thích chẳng phải là cái khí thế trên người đại lão này sao?
Nghĩ thông suốt rồi, liền đi thẳng đến tiệm thuốc!
Vèo cái lại mấy ngày không đến tiệm thuốc, lão đầu bướng bỉnh kia chắc chắn lại tích cho nàng không ít đồ tốt.
"Sư phụ, con thấy hoàn sơn tra này của thầy làm khá tốt, hay mình làm sản xuất lớn, đăng ký bản quyền cho thầy, thầy cũng kiếm được một mớ..."
Tống Tư Mẫn không vui trừng Tôn Khinh một cái: "Việc chữa bệnh cứu người, đến miệng con liền thành buôn bán."
Tôn Khinh bĩu môi nói: "Cứ như ngài nửa bán nửa cho, tiệm thuốc của chúng ta sớm muộn đóng cửa thôi!"
Tống Tư Mẫn giận không chịu được cãi lại: "Vậy thì trách ai? Ai cứ hở ra là mấy bà mấy ông đã nghe người ta chém gió, bệnh cũng chẳng thèm khám nữa?"
Tôn Khinh rụt cổ cười: Người nào đó, chính là đấy nhá!
...
Cháu gái Cao lão thái thái và Tống Thanh qua lại được mấy ngày, nói là băng rồi thì hai người còn liên lạc. Nói là không băng thì hai người lại không như đám thanh niên yêu nhau quấn quýt lấy nhau, giống như cách nhau mười vạn tám nghìn dặm vậy, thỉnh thoảng mới gọi điện.
Đây là do Cao lão thái thái chạy đến nói với Tôn Khinh, không thì nàng còn tưởng hai người đã không còn gì rồi chứ?
Ý Cao lão thái thái, chắc chắn là ý bên nhà gái. Tôn Khinh không tiện hỏi, đem chuyện này nói với Giang Hoài, để hắn hỏi.
Cao lão thái thái giờ có thể coi là khách quen của tiệm thuốc, có chuyện không chuyện gì là lại đến ngồi chơi.
Tần suất Tôn Khinh gặp bà rất cao, vừa thấy bà đến, lập tức đưa tập tài liệu cho bà.
"Hai người đang tiến triển thế nào? Nghe ý trong lời Tống Thanh là, cháu gái bà không muốn yêu!"
Cao lão thái thái nghe xong, lập tức trợn mắt.
"Tống Thanh tốt như thế, người khác có đốt đèn lồng cũng chẳng tìm ra, nó còn muốn tìm người thế nào?"
Tôn Khinh mỉm cười nhìn bà: "Cái này phải hỏi cháu gái bà."
Cao lão thái thái thở dài nói: "Cháu gái ta số không tốt, từ nhỏ đã không có mẹ, may có những người chúng ta đây để mắt tới, mẹ kế nó cũng không dám làm gì nó!"
Tôn Khinh vội bảo Giang Anh rót cho bà ly nước, làm dịu giọng.
"Đứa em họ ta với cô em dâu trước của ta tốt biết bao nhiêu, hai vợ chồng đều là người có văn hóa, ăn nói từ tốn, kết hôn mấy năm, đến cãi nhau còn không có. Chỉ tại số cô em dâu ta không tốt, mắc phải cái bệnh bó tay!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận