Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 476: Gạo nếp ngó sen ngọt sao? (length: 4494)

Tiết Linh không có gì giấu diếm, đem lời trong lòng nói ra.
Vương Thiết Lan một giọng người từng trải nói: "Linh Nhi, ngươi còn nhỏ không hiểu. Một cây làm chẳng nên non biết không? Yến Tử nếu là người chính phái, sẽ không không rên một tiếng liền cùng người chạy, tốt xấu cũng phải cùng người nhà dặn dò một tiếng chứ? Ngươi nào biết hai tháng kia, vợ chồng nhà đại hòe đau khổ đến mức cột sống cũng sắp bị người ta chọc gãy!"
Tiết Linh ngẩn ra, nàng không nghĩ đến chuyện này!
Triệu Yến Tử quả thực không nghĩ đến việc nàng cùng người chạy sẽ mang đến hậu quả gì cho người nhà, như vậy thật ích kỷ.
Lão thái thái nhóm tước lưỡi, Tôn Hữu Tài không chen vào lời, nhanh chóng gắp thức ăn cho con gái ăn.
Vương Thiết Lan một khi nói đến chuyện này là hăng say, trong miệng lời nói một bộ một bộ: "Ta đều không cùng người khác nói, chỉ nói với ngươi thôi, ngươi cũng đừng nói với ai!"
Tiết Linh lặng lẽ nhìn Tôn Khinh và Vương Hướng Văn bên cạnh, bọn họ nếu không phải người khác, thì chẳng có ai khác.
Vương Thiết Lan thần thần bí bí nói: "Ta từng thấy Yến Tử cùng người chui vào rừng cây nhỏ đấy!" Nói xong còn khinh thường bĩu môi.
Tôn Khinh lập tức trong lòng gào thét, hai mắt sáng quắc nhìn Vương Thiết Lan.
"Mẹ, có chuyện này sao, sao con chưa từng nghe mẹ nói vậy?" Giọng còn hơi trách móc.
Vương Thiết Lan coi là lẽ đương nhiên nói: "Con khi đó còn là con nít ranh, ta nói những chuyện bẩn thỉu đó cho con làm gì!"
Tôn Khinh kêu quái: "Mẹ, con với Yến Tử cũng chẳng kém nhau mấy tháng."
Vương Thiết Lan càng lý lẽ hùng hồn: "Ta với nàng có khác nhau."
Tôn Khinh trực tiếp bị tức đến bật cười: Không hổ là mẹ.
Tiết Linh cười gượng gạo, nàng hình như chọc phải chuyện rồi!
"Khinh Nhi, ta chỉ là muốn nói với con, ta thấy Triệu Yến Tử đáng thương, lòng mềm yếu, cho nàng làm việc trong nhà máy, con nói thế nào?" Tiết Linh lập tức cầu cứu Tôn Khinh.
Tôn Khinh liếc nhìn nàng một cái, an ủi nói: "Trải qua chuyện này, có lẽ Yến Tử đã thay đổi rồi, coi như con đang làm việc tốt, không sao đâu. Cứ cho vào làm đi, phải đối xử tốt với người ta đấy!"
Vương Thiết Lan lại có gì nói nấy, gặp người không thích thì lời nói cũng khó nghe: "Chó quen ăn cứt, ta thấy cô ta quá lắm!"
Tôn Khinh giơ chân đạp Vương Thiết Lan một cái, có biết ăn nói không vậy?
Vương Thiết Lan vội rụt vai lại không nói gì.
Tôn Khinh mỉm cười trấn an nhìn Tiết Linh: "Chúng ta cũng có lòng tốt thôi, mặc kệ con đường sau này của cô ta thế nào, chúng ta đối mặt với lương tâm mình là được!"
Tiết Linh nghe Tôn Khinh nói vậy, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
"Được, ta tới là để nói chuyện này với con, con biết lòng ta không có gì khúc mắc. Khi nào con đi?" Tiết Linh tiện thể chuyển chủ đề.
Tôn Khinh vừa ăn vừa nói: "Không vội, còn sớm mà? Chúng ta đi xe điện, chứ đâu phải cưỡi xe bò!"
Một câu nói khiến người trong sân cười ồ lên, chuyện này coi như qua.
Điều Tôn Khinh không bao giờ nghĩ đến là, lúc sắp xuất phát thì Giang Hoài về!
"Ngươi muốn cùng ta đi?" Tôn Khinh có chút không dám tin vào tai mình.
Giang Hoài gật đầu, yếu ớt nhìn nàng: "Không được sao?"
Tôn Khinh ngẩn người, nàng chỉ là không ngờ tới, chứ đâu có nói không được?
Sao lại nhìn nàng như thế?
Cứ như nàng không cho hắn đi vậy!
Tiết Linh vừa thấy tình huống này, vội vàng chuồn.
Lần đầu tiên mang theo đại lão ra ngoài, còn có chút không quen.
Tôn Khinh nhìn Giang Hoài mấy lần, vừa thấy Giang Hoài quay lại nhìn nàng, vội vàng đưa miếng cơm nếp sen đang đưa lên miệng bịt vào miệng hắn.
"Ngọt không?" Nụ cười của Tôn Khinh còn ngọt hơn cả miếng cơm nếp sen.
Tôn Khinh cứ tưởng đại lão ít nhất cũng phải nói nàng vài câu, không ngờ không chỉ một câu cũng không nói, còn không chớp mắt đã ăn hết miếng cơm nếp.
Làm nàng cứ tưởng hôm nay cơm nếp sen đặc biệt ngọt.
Giang Hoài nói sẽ lái xe chở Tôn Khinh đi, làm Tôn Khinh kinh hãi.
Hôm nay "kinh hỉ" thật là nhiều!
Tôn Khinh vội vàng chạy về báo tin cho vợ chồng Tôn Hữu Tài.
"Cái gì, ngày kia?" Tôn Hữu Tài nghe xong ngày kia con rể đã muốn cùng con gái về nhà, giật mình đến quên cả phản ứng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận