Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 320: Tiểu Khinh, ngươi kết hôn, không đồng dạng! (length: 4149)

Đều là khách khí nói lời xã giao, thăm dò không nói toạc.
Tôn Khinh lại thân mật cùng Tiểu Mẫn mụ mụ nói mấy câu, này mới kiếm cớ rời đi.
"Thẩm tử, các ngươi thong thả đi tới, ta trước đi xem một chút Tiểu Mẫn. Đã lâu không gặp, ta còn rất nhớ nàng."
Tôn Khinh vừa muốn đi, lập tức bị Tiểu Mẫn mụ mụ lớn tiếng gọi lại.
"Tiểu Khinh Tiểu Khinh, ngươi trước từ từ, ta có lời muốn nói với ngươi."
Tôn Khinh bực bội thả chậm tốc độ: "Thẩm tử, có chuyện gì vậy?"
Tiểu Mẫn mụ mụ do dự mấy giây mới nói: "Cái tiền mừng ngươi viết, còn cả đồ vật nữa, đừng ghi vào sổ sách, trực tiếp đưa cho Tiểu Mẫn là được!"
Tôn Khinh mắt sáng lên, hóng hớt được chuyện, lập tức đứng thẳng người lên.
"Thẩm tử, thế này có được không? Nhà chồng Tiểu Mẫn, không sẽ có ý kiến chứ?" Tôn Khinh giả bộ như lo lắng nói.
Tiểu Mẫn mụ mụ quát một tiếng, không nể mặt: "Bọn họ dám, một lũ con rùa cháu dê, nghĩ bắt nạt con gái ta, xem hôm nay ta không chơi chết bọn họ!"
Oa oa ~ oa oa ~ Có dưa lớn để ăn nha!
"Thẩm nhi, hôm nay là ngày vui của Tiểu Mẫn, sao lại nóng giận thế!" Tôn Khinh một mặt tốt bụng khuyên bảo.
Tiểu Mẫn mụ mụ trừng mắt nhìn Tôn Khinh: "Tiểu Khinh, ngươi kết hôn rồi, đâu có giống vậy."
Tôn Khinh: Thảo! Muốn lộ tẩy rồi sao?
Tiểu Mẫn mụ mụ một mặt vui vẻ nói: "Đã trưởng thành rồi, không còn tính trẻ con nữa."
Đại não của Tôn Khinh đã tự động bắt đầu duyệt và hiểu: Cuối cùng cũng nói tiếng người!
Đệt mợ!
Chỉ cần không bị lộ tẩy là được!
"Thẩm tử, ngươi nói làm ta ngại quá." Tôn Khinh một mặt thẹn thùng.
Tiết Linh sợ nàng mải lo che mặt, lại cưỡi đến mương, vội vàng nắm tay nàng.
Tôn Khinh vì hóng chuyện cũng liều mạng, vội vàng giả bộ yếu đuối đưa giỏ tới.
"Thẩm tử, hay là đồ vật ngươi cầm đi. Đến nhà Tiểu Mẫn, lỡ như mẹ chồng nàng cái gì đó, nhận đồ từ tay ta, ta là người ngoài, không tiện không đưa, đúng không?"
Tiểu Mẫn mụ mụ vừa thấy Tôn Khinh một tay lái xe không ngừng lắc lư, vội nhận lấy giỏ.
"Tiểu Khinh, ngươi cẩn thận một chút!"
Tôn Khinh lập tức nở nụ cười: "Thẩm nhi, ta giỏi lắm mà? Không sao đâu. À phải, trong mì của ta còn nhét hai đồng tiền đấy, ngươi mau lấy ra đi!"
Vừa rồi nhận lấy, Tiểu Mẫn mụ mụ còn thắc mắc, mì sao không để chung, nghe xong Tôn Khinh nói là tiền, giật mình, vội lấy tiền ra.
Tôn Khinh đương nhiên không nói, nàng là vì chắn lỗ hổng mà Vương Thiết Lan rút ra, mắt sáng long lanh nói: "Ta tính viết hai phần tiền, một phần nhét vào trong mì, một phần viết vào sổ. Vừa rồi nghe ngài nói vậy, ta cũng không viết thế nữa, lỡ lại vào tay ai đấy thì sao?"
Tiểu Mẫn mụ mụ nghe xong viết hai phần tiền, lập tức có chút hối hận vì vừa rồi kéo Tôn Khinh lại nói chuyện.
Lại nghe nàng nói, tiền có khi lại vào tay người khác, lại thấy vừa rồi giữ Tôn Khinh lại là đúng.
Tiểu Mẫn mụ mụ lúc này hung tợn nói: "Phải, ta không tranh miếng bánh bao này. Tiểu Khinh, ngươi nói đúng, ngươi có lòng tốt, cũng không thể để những kẻ không biết xấu hổ kia giẫm đạp."
Tiểu Mẫn mụ mụ nói xong cũng thấy cầm tiền trong tay không hay, bèn kín đáo đưa tiền lại cho Tôn Khinh.
"Nhẹ, nếu ngươi muốn cho thì lén đưa cho Tiểu Mẫn. Nhớ kỹ, đừng ghi sổ sách!"
Tôn Khinh cười nhận tiền.
Tiểu Mẫn mụ mụ vừa định nói gì đó, liền bị người nhà bên cạnh kéo mấy lần.
Tiểu Mẫn mụ mụ căn bản không để ý người ta kéo áo mình, còn trách người ta làm phiền mình nói chuyện, hất tay đẩy người ra, lúc này mới kéo giọng than thở với Tôn Khinh: "Tiểu Mẫn nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ là số hơi kém, sao lại tìm phải cái nhà như thế chứ!"
Tôn Khinh nghĩ đến lời Vương Thiết Lan nói, không hiểu hỏi: "Đối tượng của Tiểu Mẫn không phải chỉ có một anh trai sao? Nàng lại sinh con trai, chắc là không bị khinh chứ?"
- Bảy chương nữa rồi, cuối tháng rồi, cầu nguyệt phiếu, phiếu đề cử, điều quan trọng nói hai lần, nguyệt phiếu, phiếu đề cử!
Xin mọi người đấy ạ!
Ta muốn lên hạng, lên hạng, lên hạng!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận