Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 744: Không bớt lo bảo bảo! (length: 4285)

Dù Tôn Khinh có giải thích thế nào, Giang Hoài vẫn thật sự bị dọa, từ bệnh viện kiểm tra xong, cái gì cũng muốn sắp xếp nhập viện.
Tôn Khinh cũng không muốn cùng hắn cùng nhau mất mặt.
Đại lão mất mặt vẫn là đại lão, huống chi, chuyện này, người khác nếu mà biết, chắc chắn sẽ cho rằng là nàng lắm điều, là nàng nhất định phải nháo đòi nhập viện.
"Lão công, ta không nằm viện, ta nhập viện tâm tình không tốt, tâm tình không tốt, thân thể sẽ không tốt, thân thể không tốt, bảo bảo cũng sẽ không tốt, tất cả đều không tốt!" Tôn Khinh túm Giang Hoài nhưng sức lực lại như làm nũng trẻ con.
Giang Hoài chỉ sợ nàng lại bị hoảng sợ mà sinh chuyện, nhanh chóng kéo nàng đi.
Tôn Khinh vừa thấy hắn như vậy, lập tức uy hiếp.
"Lão công, chúng ta về đi ~"
Giang Hoài mím môi, yếu ớt nhìn Tôn Khinh, chính là không nói lời nào.
Tôn Khinh vội vàng phát thệ: "Lão công, ta thề ta thề ta về sau tuyệt đối không chạy lung tung, tuyệt đối không đến chỗ đông người, thấy người khác cãi nhau đánh nhau, đều tránh xa."
Giang Hoài mặt đầy không tin nhìn Tôn Khinh, cô nàng liền như không nhìn thấy, miệng cứ như bôi mật mà nói lời ngon tiếng ngọt.
"Lão công lão công, ngươi nhất nhất nhất tốt. Ngươi cứ đáp ứng ta đi ~"
Giang Hoài vẫn mím môi không nói lời nào, Tôn Khinh trực tiếp dùng sát chiêu, âm lượng tăng thêm hai độ.
"Bảo bảo ~"
Giang Hoài nhanh tay lẹ mắt mau bịt miệng Tôn Khinh, ngoài hành lang nhiều người như vậy đấy?
Nói lung tung cái gì?
Mắt Tôn Khinh láo liên loạn chuyển, hắc hắc, nàng biết!
"Bảo ~"
Chữ còn lại còn chưa kịp nói ra, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Giang Hoài mau kéo Tôn Khinh qua một bên ngồi xuống, trừng mắt nhìn người cười kia.
Hai cô y tá nhỏ che miệng cười trộm, còn có một anh bác sĩ nam, nghểnh cổ nhìn ra phía ngoài.
Quang minh chính đại nhìn trộm người khác, thấy Giang Hoài trừng qua, cũng không sợ.
Chỉ muốn nghe mỹ nữ gọi bảo bảo!
Giang Hoài nghiến răng nhìn đám người hóng chuyện, bất đắc dĩ liếc nhìn Tôn Khinh một cái, kéo nàng đi.
Tôn Khinh đắc ý vẫy tay chào hai cô y tá nhỏ và anh bác sĩ.
"Lần sau lại đến tìm các ngươi chơi a ~"
Giang Hoài tay nắm chặt, đi đường cũng không dám nhanh, từng bước một, cẩn thận hộ con ngỗng như thể nâng niu mà đưa nàng vào ghế sau xe.
Ngay cả ghế phụ cũng không cho nàng ngồi!
Tôn Khinh giọng ngọt ngào nói: "Lão công, lái xe đi, ta muốn ăn kẹo hồ lô, lát nữa ngươi đi mua kẹo hồ lô cho ta có được không ~"
Giang Hoài lúc đầu không đáp, mãi đến về sau Tôn Khinh lại nhõng nhẽo gọi một tiếng.
"Bảo bảo ~"
Giang Hoài mặt đầy bất đắc dĩ và ảo não: "Biết rồi, ngươi ngồi yên đi!"
Tôn Khinh cứ như đứa trẻ con ngoan ngoãn ngồi yên!
Về đến nhà, đã gần năm giờ.
Hôm nay tiệm thuốc bỏ bê một ngày, Vương Thiết Lan cũng sớm về nhà.
Con gái thích ăn tôm sông nhỏ, hôm nay đi chợ gặp được, đầy một thùng, đều bị bà mua hết.
"Mẹ sao mua nhiều tôm về vậy?" Tôn Khinh đầy vẻ kinh ngạc.
Vương Thiết Lan vui vẻ ngẩng mặt, vừa thấy con rể mặt mày u ám, vội rụt cổ lại nói: "Bây giờ thời tiết này, tôm coi như hàng hiếm, lạnh cỡ nào, coi như cũng không có. Mẹ mua nhiều về để đông đá lại, từ từ ăn!"
Nhắc tới cái này, Tôn Khinh đột nhiên nghĩ tới mấy thứ hàng hiếm của ông chủ ở Hạ Thành đưa trước đó, trong đó có tôm.
"Mẹ con lấy đồ tốt cho mẹ xem!" Tôn Khinh bước điệu bộ sáu thân không nhận bước vào bếp.
Giang Hoài mặt đen trong phòng chờ một lát, thấy Tôn Khinh vẫn chưa vào nhà lại không yên lòng đi ra.
Tôn Khinh đang cùng Vương Thiết Lan líu ríu bàn xem ăn như thế nào.
Vương Thiết Lan nghe xong chuyện mang thai, phụ nữ có thai ăn nhiều hải sản không tốt, một gậy toàn bộ đánh chết.
"Ăn gì mà ăn, nhà ta không hiếm lạ mấy thứ này, quay đầu mẹ với ba con ăn, con đừng ăn. Ráng thêm đi, chờ sinh con ra, muốn ăn gì mẹ đều mua cho con!"
- Tám chương bắt đầu, hừng hực khí thế!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận