Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 639: Thế giới hảo đặc sắc! (length: 4381)

"Ngươi nhanh lên kể chi tiết xem nào!" Tôn Khinh thật thà, như em bé, ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ!
Tiết Linh: ". . ."
"Con gái của dì Lý kia ~"
Tôn Khinh ngoan ngoãn đính chính: "Nam chính tên là Dương Tùng, nữ chính tên là Dương Hồng!"
Tiết Linh: Tuy không biết vì sao gọi bọn họ là nam nữ chính, nhưng mà ~ thật chuẩn xác!
"Ta nghe người ta nói, Dương Hồng đến bệnh viện khám, bác sĩ liền nói con của nàng không còn. Dương Hồng lúc đó liền la hét bắt dì Lý bồi mạng cho đứa con của nàng và Dương Tùng!"
Tôn Khinh mắt lấp lánh sáng, vẻ mặt khó tin nói: "Nàng không có đầu óc sao? Những lời này cũng dám ầm ĩ lên?"
Tiết Linh bĩu môi: "Đúng là không có đầu óc, có đầu óc thì làm sao làm ra chuyện đến nhà ăn cơm tuyệt đường như thế kia!"
Tôn Khinh lặng lẽ giơ ngón tay cái lên: Thâm sâu!
Tiết Linh cau mày, vẻ mặt không thể chấp nhận nói: "Bọn họ lại còn là anh em?"
Tôn Khinh vội dừng lại: "Thôi dẹp đi, chỉ có ngươi tin bọn họ là anh em ruột."
Tiết Linh lập tức trừng to mắt, không dám tin nhìn Tôn Khinh: "Ý của ngươi là, bọn họ không phải?"
Tôn Khinh giọng điệu chắc chắn: "Tám chín phần mười không phải, ăn cơm tuyệt đường cái kiểu này, làm gì không đón cha mẹ đến, kiểu gì cũng phải đem em gái về, quá không hợp lẽ thường."
Tiết Linh lặng lẽ gật đầu, ra sức nuốt nước miếng.
Thật kích thích!
Trước kia đến giờ cũng không thấy thế giới đặc sắc như vậy!
~~~ Tiết Linh đổi chủ đề, vẻ mặt lo lắng nói: "Dì Lý gặp chuyện lớn rồi."
Tôn Khinh khoát tay: "Cũng không đến mức thế! Ta cảm thấy ngược lại là chuyện tốt ấy chứ!"
Tiết Linh nhanh chân đến bàn nhỏ, thật thà ngồi xuống.
"Nói xem nào!"
Tôn Khinh cười thầm, lời này cũng bị nàng ta học được.
"Đối với Lý Hương Mỹ mà nói, là chuyện tốt đấy. Nguyện vọng ban đầu của dì Lý, không phải là muốn chia rẽ con gái với Dương Tùng sao? Hiện tại náo loạn như vậy, mục đích không những đạt được, dì Lý còn trở thành người tốt trong mắt con gái!"
Tiết Linh gật đầu: "Cũng không biết xảy ra chuyện này, bác Lý với dì Lý có muốn báo cho con trai họ không?"
Tôn Khinh bĩu môi lắc đầu: "Quá khó!"
Tiết Linh: "Hương Mỹ, người khá tốt, thật thà lắm, cũng không biết nàng có chấp nhận được không!"
Tôn Khinh mắt chợt lóe: "Thay vì lo Hương Mỹ có chấp nhận được không, chi bằng lo Dương Tùng có chịu nhận không. Dương Tùng kia, ta gặp rồi, trơn truột, mười câu có khi chẳng có câu nào thật!"
Tiết Linh vừa mới lo xong Lý Hương Mỹ có chấp nhận được không, giờ lại bắt đầu lo chuyện này.
"Ta cũng gặp Dương Tùng rồi. Ta không thích người đó, ánh mắt nhìn người, kỳ quặc!"
Tôn Khinh nhắc nhở nàng một câu: "Có phải nhìn người, cứ như đang nhìn thịt không?"
Tiết Linh nhíu mày nghĩ nghĩ: "Có chút giống!"
Tôn Khinh càng ví von hình tượng: "Có phải cảm giác ánh mắt hắn nhìn người, cứ như nhìn đồ vật không?"
Tiết Linh ra sức gật đầu: "Ta cứ thấy không ổn, cứ như ở trước mặt hắn, ta bị cân đo lên để bán đi vậy!"
Tôn Khinh nghiêm túc gật đầu: "Sau này cách loại người này xa chút. Loại người như hắn, tám chín phần mười là bán người ta rồi, người bị bán còn giúp hắn đếm tiền nữa cơ."
Tiết Linh nhanh chóng gật đầu, nàng vô điều kiện tin tưởng Tôn Khinh!
"Xảy ra chuyện này, dì Lý chắc hoảng lắm, ta còn thích ăn sủi cảo nhà bà ấy!"
Tôn Khinh cười chuyển chủ đề.
"Vương Yến có tìm các ngươi không?"
Nhắc tới chuyện này Tiết Linh liền giận.
"Hôm đó về, ta đã hỏi lão Trương nhà ta rồi, ngươi đoán lão Trương nói cái gì?"
Tôn Khinh hiếu kỳ mở to mắt như em bé: "Nói như thế nào?"
Tiết Linh trợn mắt nói: "Vương Yến làm bộ tình cờ gặp lão Trương nhà ta mấy lần đấy!"
Tôn Khinh cười sặc cả tiếng heo.
"Trời ơi, nhanh nói cho ta xem, lão Trương khi kể chuyện này với ngươi, có phản ứng gì?"
Tiết Linh trợn mắt, không vui nói: "Hắn ngoài thành thật khai báo, còn dám có phản ứng gì?"
- Tám chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận