Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 30: Khách khí khách khí! (length: 4299)

Lưu gia trợn tròn mắt, bọn họ hôm nay chính là đến đòi tiền sinh hoạt, không phải đến đoạn quan hệ, bọn họ hiện tại nếu thật ứng, Giang Hoài về sau coi như là cùng bọn họ một chút xíu quan hệ đều không có.
Lưu Xuân Vượng một mông ngồi xuống đất, liền bắt đầu khóc thảm: "Hỉ Xuân a, ta đáng thương khuê nữ a, ngươi đi rồi, nam nhân ngươi cùng con trai ngươi đều không coi bọn ta ra gì, không ai quản bọn ta nữa rồi..."
Vương Liên Hương cùng Lưu Hưng Tài nghe xong, lập tức bắt đầu cùng khóc thảm.
"Con gái đáng thương của ta a, một ngày phúc cũng không được hưởng a..."
"Em gái đáng thương của ta ơi..."
Trước kia bọn họ chỉ cần ngồi bệt xuống đất khóc, Giang Hoài liền sẽ ngoan ngoãn móc tiền.
Đàn ông đều sĩ diện, đặc biệt là Giang Hoài dạng đại lão bản này, khẳng định càng chú ý mặt mũi! Liền không tin không trị được hắn.
Mặt Giang Hoài nháy mắt lạnh như băng: "Giang Hải, đi đồn công an báo án. Gọi người đi Lưu gia đòi tiền!"
Giang Hải trước mặt Giang Hoài ngoan ngoãn vô cùng: "Dạ, con đi tìm người."
Lưu Xuân Vượng nghe xong, lập tức từ dưới đất bò dậy.
"Làm gì làm gì, chúng ta quan hệ gần gũi thế này, Tiểu Hải, ta là ông ngoại ngươi đó."
Giang Hải lạnh lùng trào phúng: "Vừa rồi chính miệng các ngươi nói, ta không phải người nhà của các ngươi mà."
Một câu nói làm Lưu Xuân Vượng không nói được lời nào.
Lưu Xuân Vượng không sợ bị kiện, chỉ sợ làm ầm ĩ đến thôn, làm hỏng chuyện hôn sự của con trai út. Con trai út là con trai muộn, lớn lên giỏi, học vấn cũng cao, không thể làm hư thanh danh được.
Lưu Xuân Vượng mặt đầy oán hận nhìn Giang Hải: "Coi như lão Lưu gia bọn ta nuôi không ngươi. Bọn ta đi."
Tôn Khinh nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Nhà ta trả tiền."
Một câu nói lại làm cho lão Lưu gia người nghẹn cứng họng.
Lưu Xuân Vượng thấy Vương Liên Hương và Lưu Hưng Tài không đi, hận nghiến răng chửi đổng: "Một lũ mất mặt xấu hổ, còn không mau đi nhanh lên!"
Nói xong cũng không thèm quan tâm Vương Liên Hương và Lưu Hưng Tài, tự mình đi trước.
Vương Liên Hương vừa thấy Lưu Xuân Vượng thật đi, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy.
"Lão già, chờ ta với!"
Lưu lại một mình Lưu Hưng Tài, Tôn Hữu Tài lập tức giơ nắm đấm dọa dẫm.
Lưu Hưng Tài sợ hãi vội đuổi theo, mấy bước đã vượt qua Vương Liên Hương, làm Vương Liên Hương ở đằng sau vừa đuổi vừa chửi đổng.
Ngoài cửa lớn chỉ còn lại hai vợ chồng Tôn gia, Giang Hoài cha con và Tôn Khinh.
Hai vợ chồng Tôn gia bị một màn vừa rồi của Giang Hoài làm cho kinh sợ, không dám nhìn hắn lấy một cái, tay chân không biết để vào đâu!
"Kia... cô gia, đồ bọn ta vẫn chưa dọn xong đâu? Bọn ta đi khiêng đồ!" Vương Thiết Lan tìm cớ, nhanh chóng gọi Tôn Hữu Tài đi.
Giang Hải ngẩng đầu liếc một cái, vội nói: "Ba, con cũng đi khiêng đồ!"
Nói xong cũng chạy.
Chỉ để lại Tôn Khinh cùng Giang Hoài.
Tôn Khinh nháy mắt: "Lão công, em đi xem họ khiêng đồ!" Nói xong cũng muốn chuồn.
Giang Hoài: "Ngươi đừng đi."
Tôn Khinh còn chưa kịp bước một bước đã bị gọi lại.
Hắn không thấy xấu hổ sao?
Tôn Khinh mắt đảo một vòng, nhanh chóng lấy lòng: "Lão công, vừa rồi em nói với Tiểu Hải mấy lời đó, đều là hù dọa người Lưu gia, anh sẽ không cho là thật chứ?"
Giang Hoài yếu ớt nhìn Tôn Khinh một cái, xoay người nhấc cái rương lên.
"Bọn họ về sau sẽ không tới nữa!" Nói xong cũng đi ra cửa.
Tôn Khinh nhanh chân chạy theo sau, nhỏ nhẹ nói: "Lão công, sao anh về rồi vậy? Có mệt không? Để em xách nha? Ăn cơm chưa? Có muốn em nấu bát mì cho anh ăn không?"
Vốn chỉ là khách sáo, ai ngờ "Được!"
Hả?
Lần này đến lượt Tôn Khinh trợn tròn mắt.
Nàng không phải nghe nhầm chứ? Nàng chỉ khách sáo thôi, cẩu nam nhân này sao lại làm thật vậy?
Nấu cơm là không thể nào rồi, mới chỉ mua một bộ nồi bát, một sợi mì cũng chưa mua, nấu nước cọ nồi còn được.
"Lão công, ba mẹ em với Tiểu Hải chắc cũng chưa ăn đâu? Trong nhà đồ cũng chưa mua hết đâu? Hay là mình ra ngoài ăn đi?" Tôn Khinh vội nói.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận