Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1375: Nhà bên trong có sự nhi? (length: 4109)

Vương Thiết Lan trừng mắt nhìn khuê nữ, qua hai giây mới lớn tiếng nói: "Con nói sớm như vậy, ta chẳng phải sẽ hiểu sao~"
Tôn Khinh: "..." Còn trách ta nữa à?
Vương Thiết Lan đột nhiên kinh hãi la lên: "Ái da, Lan Hoa đây là muốn làm hại người khác à? Ta đã biết ngay nàng không phải đồ tốt mà. Không được, ta phải về thôn một chuyến!"
Tôn Khinh vội ngăn cản, lời khuyên vừa đến miệng đã bị Vương Thiết Lan chặn lại.
"Không được, ai cũng đừng cản ta, ta nhất định phải về. Cái bà già không biết xấu hổ đó, đừng hòng đắc ý được ngày nào!"
Tôn Khinh không nhịn được trợn mắt: Ta còn tưởng rằng mẹ lương tâm trỗi dậy, kết quả là vì chuyện này thôi sao?
"Mẹ, một mình mẹ về không ổn đâu, cả nhà Lan Hoa không ít người đấy."
Vương Thiết Lan nghĩ thoáng hơn Tôn Khinh: "Mẹ chắc chắn không về một mình, để ba con cùng về với mẹ, cùng nhau đánh chết đám người không biết xấu hổ kia."
Tôn Khinh vội vàng nhắc nhở: "Mẹ nhớ đừng nhắc chuyện ảnh chụp nhé."
Vương Thiết Lan gật đầu liên tục, không biết là thật muốn về nhà hay là muốn xông vào đánh nhau, trông còn rất hưng phấn.
Tiểu bằng hữu Giang Lai Lai không chịu.
"Không muốn, không muốn, không muốn, con cũng muốn đi, con cũng muốn đi ~" Tiểu bằng hữu Giang Lai Lai không biết có phải bị người ta hù sợ hay không, hay là không muốn rời Vương Thiết Lan, ôm chân, nhất định không chịu buông tay!
Vương Thiết Lan nhanh chóng quay đầu hỏi khuê nữ: "Hay là mẹ mang Lai Lai về nhé?"
Tôn Khinh nghĩ nghĩ, dù sao cũng đang nghỉ đông, dứt khoát mang cả bọn cùng về.
Nhanh chóng bảo Vương Hướng Văn đi gọi Giang Hải và Tôn tiểu đệ.
Hôm nay không đi nữa, đến mai rồi đi, gọi Giang Hải và Tôn tiểu đệ là để bọn họ chuẩn bị một chút, có thể sẽ phải ở lại thôn hai ngày!
Buổi tối Tôn Khinh đang định gọi điện thoại cho Giang Hoài thì điện thoại của Giang Hoài gọi đến.
"Ba ngày sau anh về" Giang Hoài không hề dài dòng, nói thẳng.
Tôn Khinh theo bản năng nói: "Nhanh vậy à?"
Đầu dây bên kia, giọng Giang Hoài lập tức trầm xuống.
"Em không muốn anh về sớm một chút sao?"
Tôn Khinh nhanh chóng giải thích: "Đâu có, ông xã, anh nghĩ nhiều quá rồi." Vừa nói xong, Tôn Khinh liền cảm thấy câu này nghe có vẻ hơi kì quặc, lập tức bắt đầu mạnh mẽ.
"Ông xã, anh ra ngoài ở bên ngoài, có thể nghĩ chuyện chính đáng được không? Nếu anh mà dùng cái đầu đó vào làm việc thì không chừng một ngày rưỡi đã có thể về rồi!"
Giang Hoài im lặng một lát, trực tiếp hỏi: "Trong nhà có chuyện gì à?"
Tôn Khinh lập tức dùng giọng khoa trương nói: "Ông xã, anh thật thần kỳ nha, cái này cũng đoán được."
Giang Hoài bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"
Tôn Khinh kể chuyện nhà Lan Hoa, còn có chuyện về thôn cho anh nghe.
Giang Hoài im lặng mấy phút mới nói: "Đợi thêm mấy ngày nữa, đến lúc đó chúng ta cùng nhau về!"
Tôn Khinh thầm nghĩ: Anh về làm gì?
Miệng thì đáp trôi chảy hơn bất cứ lúc nào: "Dạ, em sẽ báo mọi người ngay!"
Tôn Khinh đợi mãi, thầm nghĩ, đại ca sao vẫn chưa tắt máy?
Qua mấy giây, Giang Hoài mới nói: "Chuyến này anh không nên ra ngoài!"
Tôn Khinh im lặng đảo mắt, xem anh nói kìa, mã hậu pháo cũng chẳng khác gì không pháo, không hiểu sao?
"Ông xã, em biết anh không nỡ em, em cũng không nỡ anh. Nhưng mà, hết cách rồi, ai bảo anh là trụ cột nhà em, nhà mình không nhờ anh thì nhờ ai ~"
Vài ba câu đã khiến đại ca vui vẻ, Tôn Khinh cúp điện thoại xong, nhanh chóng đi báo tin cho mấy người bên ngoài.
Vương Thiết Lan vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện nhà: "Hay là mẹ với ba con về trước, các con đợi thêm mấy ngày nữa?"
Tôn Khinh yếu ớt nhìn bà: "Mẹ, con dám cá, hôm nay nếu mẹ mà về, buổi tối sẽ đánh nhau với nhà Lan Hoa ngay!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận