Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 997: Còn thật là chuyên môn nhìn chằm chằm ta nhà? (length: 3967)

Tôn Khinh đuổi theo hai bước không muốn đuổi nữa!
Bởi cái gì?
Nàng rốt cuộc làm cái gì có lỗi với hắn?
Giang Hoài đi vài bước, cảm giác không có người cùng, vừa quay đầu, đã thấy Tôn Khinh khoanh tay, đang tức giận nhìn hắn chằm chằm?
Giang Hoài đứng tại chỗ hai giây, xoay người hướng Tôn Khinh đi tới.
Tôn Khinh vừa thấy người lại trở về, lập tức đắc ý lên.
"Ngươi không phải đi sao?"
"Ngươi không phải không đợi ta sao?"
"Ngươi đi đi, làm gì trở về tìm ta!"
Ánh mắt Giang Hoài sâu thẳm như một vũng xoáy không đáy, bên dưới hung hăng hận không thể cuốn Tôn Khinh vào, biểu tình lại bình tĩnh đến một chiếc lá rơi trên mặt cũng không hề lay động.
"Đừng làm loạn, về nhà đi!" Giang Hoài bất đắc dĩ nói.
Tôn Khinh không chịu, bĩu môi nói: "Không muốn thì không muốn, ta cũng không cần. Ngươi biết ánh mắt vừa rồi ngươi nhìn ta là ánh mắt gì không?"
Giang Hoài nhanh tay chộp lấy Tôn Khinh, một tay thả đứa bé vào tay nàng.
Tôn Khinh theo bản năng đón lấy đứa bé, kết quả nàng và đứa bé đều bị Giang Hoài giữ chặt.
"Về đi, ta vừa rồi là tìm không thấy ngươi sốt ruột thôi, không có ý gì khác!" Giang Hoài hạ giọng dỗ dành!
Tôn Khinh nghe xong đại ca nói lời mềm mỏng, trên mặt lúc này mới lộ vẻ tươi cười.
"Vậy còn tạm được!"
Chờ một nhà ba người về đến nhà, bà lão ở nhà đối diện cũng vừa vặn ở đó.
"Tiểu Giang về rồi à..."
Giang Hoài gật đầu, nở nụ cười gật đầu với bà lão. Bà lão cảm thấy không khí không đúng, nhanh chóng tìm cớ đi.
Vương Thiết Lan xem người này, lại xem người kia, mấy bước chạy đến trước mặt con gái, ôm đứa bé vào tay.
"Khinh Nhi, ta đi ra ngoài tản bộ một lát, về lại nấu cơm nhé ~"
Nói xong cũng ôm con chạy.
Người vừa đi, Giang Hoài trở tay cài then cửa, túm Tôn Khinh vào nhà.
"Cái người đàn ông đó, rốt cuộc là làm gì?" Giang Hoài trực tiếp hỏi.
Mặt Tôn Khinh căng ra, cố tình ra vẻ bị bắt gặp gì đó, bị ông chồng thân yêu chất vấn nói: "Ta đều nói, hắn chỉ là người hỏi đường, vì sao ngươi không tin ta?"
Giang Hoài yếu ớt nhìn Tôn Khinh: "Ta không phải không tin ngươi!"
Tôn Khinh: "Ngươi có!"
Giang Hoài: "..."
Nhìn người đang mắt sáng long lanh, Giang Hoài thực sự không có chút tính khí nào.
Dứt khoát theo lời nàng nói: "Được, ta có!"
Tôn Khinh nghe xong không đúng, vội vàng hỏi: "Ngươi có cái gì?"
Giang Hoài: "Ngươi nói có cái gì thì là có cái đó, được chưa?"
Tôn Khinh liếc nhìn đại ca, một giây sau phì một tiếng bật cười, trực tiếp nhào vào người hắn.
Bắt lấy cái mặt đã nửa tháng không gặp, liền là một trận vồ vập mãnh liệt!
...
Giang Hoài kéo kéo vạt áo xộc xệch, hỏi: "Cái người đàn ông kia, rốt cuộc là chuyện gì?"
Tôn Khinh mềm nhũn nằm trên người hắn, hữu khí vô lực nói: "Hắn nhìn qua giống như kẻ lừa đảo, ta cảm thấy nhà mình có thể bị để mắt tới, mới muốn câu cá, ngươi liền về!"
Trong mắt Giang Hoài u quang lóe lên, vén tóc nàng sang một bên mặt, gẩy ra sau tai.
"Kể kỹ cho ta nghe xem~"
Tôn Khinh thấy người lập tức sắp dán vào người mình, giả vờ cười một tiếng.
"Ngươi còn có thời gian nghĩ tới người đó?"
Giang Hoài: "..."
Tôn Khinh mềm mại kề sát tai hắn nói: "..."
...
"Chuyện của người đó, ngươi đừng quản, dạo này cũng đừng ra cửa!" Giang Hoài đi ra ngoài một chuyến, trở về sau, một mặt nghiêm túc nói với Tôn Khinh.
Tôn Khinh buồn bực nhìn hắn: "Sao vậy? Thật sự là cố tình nhắm vào nhà ta?"
Mắt đen của Giang Hoài lóe lên, chậm rãi gật đầu: "Đã cho người đi điều tra, còn chưa biết là ai!"
Tôn Khinh thầm nghĩ, khẳng định là liên quan đến chuyện mua bán trong thành phố!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận