Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 313: Cấp Giang Hoài học một khóa! (length: 4298)

Đầu dây bên kia điện thoại, dự kiến là đang trầm mặc.
Tôn Khinh trong lòng mắng một câu đồ đàn ông chó má, lại cười trộm một trận, đo lường một hồi mới nói: "Không ngờ ngươi còn là kẻ bụng dạ hẹp hòi, ta là người dễ dàng sửa miệng thế sao?"
Đầu dây bên kia điện thoại lại truyền đến một trận tạp âm xẹt xẹt, nếu không biết còn tưởng rằng Giang Hoài đang ở đầu kia vò mạnh dây điện thoại.
Dùng chân nghĩ, lão nhân này cũng không phải là người như vậy.
Đoán chừng là chất lượng sóng kém, nghe âm thanh chắc đang ở công trường, cũng khó trách.
Nàng nhanh chóng nói ngắn gọn, nói trước điều quan trọng, tránh lát nữa lại bị rớt mạng.
"Lão công, ngươi nghe em nói này, sau này cứ tương tử này tương tử nọ với em. . . Hiểu không?"
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một hồi, rốt cuộc miễn cưỡng hạ mình lên tiếng đồng ý.
"Ừ."
Chuyện quan trọng đều nói xong, Tôn Khinh bắt đầu ba hoa chích chòe nói chuyện tào lao.
"Hôm nay Tiết Linh tới tìm em, hai đứa mình đi mua mua mua. . . Buổi tối thì Trương Quân đến nhà em đón nó."
Giang Hoài nhẹ nhàng ừ một tiếng, tỏ vẻ đã nghe.
Tôn Khinh con ngươi đảo một vòng: "Lão công, hôm nay anh làm gì vậy?"
Giang Hoài ngẩn ra, nghĩ một lát nói: "Đến rồi thì ăn cơm, sau đó bàn công việc, xem công trường, sau đó đến giờ."
Tôn Khinh lập tức miệng nhỏ ba ba hỏi: "Ăn cơm, đi đâu ăn cơm? Đến giờ, ở nhà hàng hay quán, sảnh, múa, sảnh?"
Đầu dây bên kia lại lâm vào im lặng.
Tôn Khinh đắc ý nhếch mép, đang chờ Giang Hoài nói thế nào.
"Chỗ nào cũng không đi, ăn ở ngay tại công trường." Giang Hoài nói rất rõ ràng.
Tôn Khinh: "Em không tin!" Nói xong trong lòng cười trộm.
Giang Hoài không cần nghĩ ngợi, vội vàng giải thích: "Thật, không lừa em."
Tôn Khinh không chịu buông tha: "Em lại có tận mắt thấy đâu, ai biết có phải anh cố tình lừa em không?"
Giang Hoài là người trầm ổn như thép, vào lúc này lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Nên giải thích thế nào, cô ấy mới bằng lòng tin chứ?
Chưa đợi Giang Hoài nghĩ ra biện pháp, trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng cười vui vẻ.
"Bà vợ ta đẹp như này, anh mà dám lăng nhăng bên ngoài, nhất định là bị mù mắt rồi."
Giang Hoài: Đây là mắng hắn, hay là khen hắn đây?
Tôn Khinh thở dài như nói: "Lão công, em tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của anh" . Nếu không thì làm sao lại đi với tên lưu manh như anh cả đời cơ chứ?
Giang Hoài lại lần nữa im lặng, lần này không chỉ đơn thuần im lặng, là thật không biết nên nói gì mới phải.
Hắn vốn là người trầm mặc ít nói, bây giờ lại dấy lên một loại cảm giác.
Cảm giác sẽ nói sai cái gì mất!
"Lão công, sao anh không nói gì? Giận rồi à? Vừa bảo anh lòng dạ hẹp hòi, anh thế nào lại bị lên cơn suyễn vậy?"
Giang Hoài: Không nói cũng không xong!
"Không có, anh đang nghe em nói."
Tôn Khinh tự mình thấy tốt đẹp nói: "Cũng đúng thôi, em có cả một sọt muốn nói với anh đây, anh mà chen vào thì có thể em nói đến sang năm đấy."
Giang Hoài: ". . ."
Tôn Khinh nhớ đến cái đèn pha lê treo ở cửa hàng, lập tức bắt đầu đòi nợ bí mật.
"Lão công, đèn pha lê em mua đâu?"
Đầu dây bên kia điện thoại, truyền đến một tràng tiếng ho khan nghèn nghẹn.
Tôn Khinh ánh mắt láu lỉnh: "Lão công, anh lại lại lại lại bị nóng trong người hả? Lúc nào về em bảo mẹ em ngày ngày nấu cho anh trà thanh nhiệt, canh thanh nhiệt, đảm bảo sau này không có tí hỏa khí nào luôn."
Giang Hoài: Tôi xin cảm ơn cô nhé!
Tôn Khinh: "Không cần cảm ơn em đâu!"
Giang Hoài: ". . ."
Tôn Khinh ba la ba la lại nói một hồi, đơn phương nói, đầu kia cũng chỉ im lặng nghe, sắp đến mức họng bốc khói rồi thì giọng Giang Hoài vang lên.
"Tám giờ rưỡi, em về sớm đi, ngày mai anh gọi lại cho em!"
Tôn Khinh cười hắc hắc: "Có phải là muốn nghe em Đại Hải cùng anh nói một chút về học tập không?"
Giang Hoài: Không nói câu này thì còn có thể trò chuyện thêm mười phút nữa!
- Bảy chương đến rồi, các bé cưng ai có nguyệt phiếu, cầu nguyệt phiếu!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận