Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 520: Không biết, còn tưởng rằng ngươi là Giang Hoài thân nương a! (length: 4551)

Giang Hải chậm rãi liếc nhìn Tôn Khinh một cái, trong mắt Từ Hòe Hoa, lại thành ra vẻ sợ hãi mẹ kế, hẳn là bị chèn ép không ít.
"Giang Hải, ngươi đừng sợ, trước đây là Từ nãi nãi của ngươi không có ở đây, mới khiến đám người lộn xộn giở trò ngang ngược. Hiện tại Từ nãi nãi của ngươi đến rồi, nếu ai dám chèn ép ngươi, ta liền đuổi người đó đi ra ngoài!" Lời này của Từ Hòe Hoa rõ ràng là nói cho Tôn Khinh nghe.
Giang Hải xem kịch vui nhìn Từ Hòe Hoa, là ngươi tự mình xông tới, thì đừng trách hắn.
Tôn Khinh coi như không nghe thấy tiếng la lối om sòm của Từ Hòe Hoa, vẫn cứ chậm rãi ăn, bình thường ăn thế nào, bây giờ vẫn cứ ăn thế ấy.
"Tỷ, lão bà kia hình như đang mắng tỷ đó!" Vương Hướng Văn thấy náo nhiệt không chê chuyện lớn, lên tiếng.
Giang Hải: Đúng là ngươi.
Nhanh chóng né sang một bên, để tránh lát nữa bị vạ lây!
Tôn Khinh liếc xéo Vương Hướng Văn, quay sang nhìn Từ Hòe Hoa: "Bà là hàng xóm nhà ta à?"
Lão thái bà hừ lạnh một tiếng, không trả lời Tôn Khinh.
Cô ta lại nói: "Bà là người thân của Giang Hoài?"
Lão thái bà vẫn lạnh mặt không nói lời nào.
Tôn Khinh: "Ta còn tưởng bà là khách quý nào quên mời, chạy đến đây hạch tội cơ đấy? Hóa ra chẳng có quan hệ gì, không mời cũng bình thường thôi. Mà nói, cho dù là bạn bè người thân, nhà ta Giang Hoài không muốn mời thì thôi, đâu ra chuyện người ta vác mặt tới cửa hỏi?"
Một câu nói trực tiếp làm Từ Hòe Hoa mất mặt.
Mặt mũi của Từ Hòe Hoa lúc đó liền không nhịn được, giận tím mặt đứng bật dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Tôn Khinh.
Giang Hải, Vương Hướng Văn và mấy cậu trai choai choai này mặc dù sớm đã thấy sự lợi hại trong lời lẽ của Tôn Khinh, nhưng mỗi lần thấy, đều lại thêm một lần nhận thức mới.
Đốp chát cũng quá lưu loát, quá thoải mái đi!
Mấy cảnh tượng này, bọn họ thực sự xem trăm lần không chán. Tiền đề là, người bị đốp chát không phải bọn họ mới được.
Từ Hòe Hoa nghẹn cả nửa ngày, mới gắng sức nói ra lời.
"Giang Hoài đâu? Bảo Giang Hoài ra đây gặp ta. Hắn cưới thứ vợ gì, mà dám hỗn láo với ta, có còn coi ta là sư nương hay không!"
Sư nương?
Tôn Khinh lục lọi trong trí nhớ, thật không có ai như thế.
"Buồn cười, bà là sư nương nhặt được từ cái xó xỉnh hoang vu nào đấy à, mặt sao mà dày vậy? Bà bảo nhà ta Giang Hoài ra gặp bà thì phải ra sao? Bà cho là mình là ai? Trước mặt mẹ chồng vẫn còn cái 'sư' chữ hả? Không biết còn tưởng bà là mẹ ruột của Giang Hoài đấy!"
Tôn Khinh không hề suy suyễn nói: "Mà nói, mẹ ruột thì sao chứ, mấy đứa con bất hiếu bây giờ đầy ra. Cha ruột, cha vợ ta còn đuổi ra khỏi nhà mấy lần rồi, có sao đâu thêm bà một người!"
Phụt ~ Không thể nghe lọt, thật sự là không thể nghe lọt.
Điền Chí Minh và những người khác vội vã trốn về phòng.
Nghe tiếp nữa, bọn họ khẳng định sẽ bị Khinh tỷ làm cho 'xe bị tuột xích', cười phun hết cả ra ngoài mất!
Giang Hải cũng muốn trốn vào phòng, đáng tiếc, sự việc ngay trước mắt rồi, nếu hắn trốn vào, có vẻ mình hèn nhát quá, quay đầu lỡ Từ nãi nãi trước mặt ba hắn mách lẻo, cũng đủ hắn ăn một trận!
Từ Hòe Hoa giận đến tím tái, hồ ly tinh này, đó mà là lời người ta nói sao?
"Ta là sư nương của Giang Hoài, không có lão già nhà ta, không có ta, thì hắn đã chết đói từ lâu rồi!" Từ Hòe Hoa trừng mắt hét vào mặt Tôn Khinh.
Tôn Khinh liếc nhìn bà ta một cái, biết chuyện phiền não trong nhà đại lão gia không hề ít, không ngờ vừa giải quyết xong cái này thì lại lòi ra cái khác, thật không hết!
Quay đầu cô cần bàn bạc kỹ với Giang Hoài, kiểu sự tình này, kiểu người này, rốt cuộc còn bao nhiêu nữa!
"Bà là sư nương của hắn, đâu có phải sư nương của ta, bà từng cho ta một ngụm nước hay là cho ta một cái bánh bao chưa? Bà không có chút ân tình nào với ta thì la hét om sòm cái gì?" Tôn Khinh không kiên nhẫn đáp trả.
Giang Hải và Vương Hướng Văn hận không thể vỗ tay cho Tôn Khinh.
Đặc biệt là Giang Hải, hắn sớm đã không ưa bà lão này rồi. Cứ hễ có dịp lại chạy tới nhà hắn làm oai, cứ như nãi nãi ruột của hắn ấy.
Bà ta chưa từng cho hắn một ngụm nước cũng chưa cho hắn nửa cái bánh bao, dựa vào cái gì?
Có việc thì đi tìm ba hắn, hắn mới không hầu hạ đâu!
- Tám chương đến rồi, vù vù vù, cầu phiếu đề cử, nguyệt phiếu! A a đát!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận