Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 429: Ta địa bàn, ta làm chủ! (length: 4133)

"Không sao, ngươi lo lắng hoàn toàn dư thừa." Ngươi tỷ phu chính là nhất đại nam chủ đó sao!
Vương Hướng Văn nghe xong tỷ tỷ nói vậy, lập tức thở dài một hơi. Còn thật không tim không phổi nói: "Tôm to thật ngon!"
Tôn Khinh yên lặng lườm cái mắt to, đột nhiên nghĩ đến còn hai con cua lớn nữa, mặt mày nhăn nhó một cái: "Cua thì không thể ăn à?"
Vương Hướng Văn bĩu môi ghét bỏ: "Không có gì để ăn cả!"
Trực tiếp bị Tôn Khinh bắt được lời nói.
"Không có gì để ăn, lần trước ngươi tỷ phu cho ta cua, còn bị ngươi nhóc con ăn vụng hả?"
Vương Hướng Văn há to miệng, không dám nói ra.
Đâu phải là ăn chứ, là đạp nát đó! Hắn đoán chừng, nếu là nói ăn thì tỷ hắn còn không nói gì, mà biết hắn đạp nát nó, thì chắc chắn sẽ làm hắn cũng bị nát cùng đó!
Giang Hải vừa thấy Vương Hướng Văn nói có vẻ hăng say, cũng không nhịn được.
"Thật không có việc gì hả?"
Tôn Khinh làm bộ dáng buồn cười, trêu chọc nói: "Chờ xem, lát nữa bọn họ chắc chắn phải đến cửa xin lỗi chúng ta."
Giang Hải không tin!
Trương Khang nắm chắc dây an toàn.
Xe đều đã đi, hai người này vẫn cứ cằn nhằn, gan bị dọa to ra à?
Giang Hải bọn họ ăn lửng dạ, Tôn Khinh và Tiết Linh trực tiếp không ăn.
"Tỷ dẫn các ngươi đi ăn một vòng phố!"
Mấy đứa nhóc ở hàng ghế sau trong nháy mắt ầm ĩ như vỡ tổ.
"Ta muốn ăn bánh bao!" Trương Khang hưng phấn nói.
Vương Hướng Văn mắt sáng lên: "Ta muốn ăn sườn hầm!"
Giang Hải có vẻ tỉnh táo hơn: "Sủi cảo!"
Ba người đồng loạt nhìn em trai.
Tôn tiểu đệ: "Gà..."
Ba người lớn hiểu rồi.
"Thịt gà ngon, gà hầm cũng thơm!"
Tôn tiểu đệ cố gắng nói ra mấy chữ: "Gà...bánh trứng gà!"
Ba người lớn: Trời ạ!
Ăn một vòng phố, bắt đầu từ quán sủi cảo của dì Lý!
"Dì, gần đây bận gì vậy?" Tôn Khinh dẫn mấy người đi vào, đông nghìn nghịt.
Dì Lý mấy ngày không thấy Tôn Khinh, lập tức cười ha hả chào hỏi.
"Sao giờ này mới đến vậy?" Dì Lý thuận miệng hỏi một câu, trong lòng cảm thấy Tôn Khinh chắc là ăn cơm rồi.
Tôn Khinh cười nói: "Dì ơi, cho bọn con mỗi người nửa bát sủi cảo!"
Dì Lý đã rõ, nhất định là ở nhà ăn chưa no!
"Được rồi, tổng cộng có hai loại nhân, một là rau cần thịt, một là bí ngòi trứng gà, mỗi thứ một ít nha?"
Tôn Khinh lập tức cười toe toét, hoạt bát liếc mắt đưa tình với dì Lý.
"Dì ơi, vẫn là dì hiểu con nhất!"
Dì Lý liền cười ha hả, nhanh tay bỏ sủi cảo vào nồi.
Tôn Khinh ra dáng nói với Tiết Linh và bọn họ: "Đây là địa bàn của ta, muốn ăn gì thì ăn!"
Tiết Linh biết Tôn Khinh quen thuộc ở chỗ này, nhưng mà nói đây là địa bàn của nàng thì hơi quá.
"Biết là ngươi nói giỏi, nhưng cũng không thể nói bừa chứ!"
Giang Hải và Vương Hướng Văn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không lên tiếng.
Tiết Linh lại nói: "Ngươi toàn chém gió thành bão."
Đây cũng là câu mà Tôn Khinh thường nói, nàng dùng hoàn toàn không cần lo lắng phạm kỵ húy!
Tôn Khinh vẻ mặt đắc ý, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng: "Nếu như ta nói thật, thì sao?"
Tiết Linh cũng không vừa.
"Ngươi nói thì làm sao?"
Tôn Khinh đánh giá Tiết Linh từ trên xuống dưới một cái: "Nếu ta thắng, ngươi sẽ cho ta chiếc vòng vàng to mà lão Trương nhà ngươi mua cho ngươi nhé?"
Tiết Linh vừa nghĩ đến chiếc vòng trông như đồ dùng cho chó đó, vội vàng nói: "Được, nếu ngươi thua, cũng phải cho ta một thứ như vậy."
Tôn Khinh hơi mỉm cười, trêu chọc nói: "Trừ lão Giang nhà ta, tùy ngươi chọn!"
Tiết Linh sởn da gà đều bị Tôn Khinh dọa cho nổi hết lên.
"Thôi đi, cái người mặt lạnh nhà các ngươi, ngoài ngươi ra, ai chịu được nữa!"
Tôn Khinh cười hắc hắc.
Tiết Linh: "Ta muốn cái vòng tay có chuyển vận châu vàng trên tay của ngươi." Kiểu dáng rất mới, so với cái vòng chó của cô ấy tốt hơn nhiều.
"Được!"
Hai người lập tức quyết định.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận