Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 911: Cảm giác liền là cái hố to! (length: 4383)

Bà cụ một mặt tự tin: "Không muộn không muộn, cái người kia, lại không định xây lâu dài."
Tôn Khinh trợn mắt, ánh mắt nàng cứng đờ hỏi: "Ý gì vậy, bà có thể nói rõ hơn một chút không?"
Bà cụ: "Cái người chụp được tòa nhà là em họ ta, con trai hắn ở bên ngoài làm hỏng chuyện, cần gấp tiền. Hắn đem hết tiền trong nhà đổ vào căn nhà, trong nhà hiện giờ một xu cũng không có."
Tôn Khinh con ngươi đảo một vòng, dò xét nói: "Hắn có thể đi tìm người khác mà, nếu tìm nhà chúng ta, hẳn là không thể đưa nhiều tiền như vậy!"
Bà cụ vỗ ngực nói: "Chỉ cần là không lỗ vốn, chuyện khác, ta đều có thể đáp ứng cho cô."
Tôn Khinh một mặt không dám tin: "Thím à, quan hệ giữa thím và em họ thím tốt thế?"
Bà cụ cười một mặt tự tin: "Đương nhiên, nó từ nhỏ ăn ở nhà ta, ở nhà ta, giống như em trai ruột của ta vậy."
Tôn Khinh không dám chắc chắn, trước hỏi một câu: "Thím à, thím nói trước xem là chuyện gì đã chứ?"
Bà cụ cười hắc hắc thật ngại ngùng: "Ta muốn nhờ cô giới thiệu cho con gái ta một mối, chính là cái ông Tống kia ~ "
Tôn Khinh: Quả nhiên!
"Thím à, chuyện này ta không dám chắc với thím, chỉ có thể hỏi thử xem. Ta không nói chuyện căn nhà vội, cứ nói chuyện của con gái thím, ta đi nói chuyện chắc chắn nói thật với người ta, nếu người ta không muốn, thím cũng không được trách ta không làm tròn việc!"
Bà cụ nói thật dễ nghe: "Không oán không trách, chỉ cần cô đi nói là ta cảm ơn cô rồi!"
Tôn Khinh không để bà cụ đi, trước mặt bà cụ gọi điện cho Giang Hoài.
Năm sáu phút sau, trong điện thoại truyền đến tiếng Giang Hoài.
"Ông xã, em có chuyện này muốn nói với anh..."
Giang Hoài nghe xong, trầm mặc một lúc mới nói: "Anh có thể nói với Tống Thanh một tiếng, nhưng anh không ép buộc anh em anh, hắn bằng lòng gặp thì gặp! Không bằng lòng gặp thì không gặp! Cho dù là gặp, cũng không nhất định thành!"
Tôn Khinh khi Giang Hoài nói câu này, liền đưa điện thoại đến bên tai bà cụ, bà cụ nghe rõ mồn một.
Cũng rất thoải mái trả lời Giang Hoài một câu: "Chỉ cần là các cậu bằng lòng giới thiệu là được, thành hay không thì là do bọn nó không có duyên!"
Giang Hoài gật đầu, nói ngắn gọn về chuyện căn nhà, sau đó nói với bà cụ: "Để tôi giúp bà hỏi Tống Thanh trước, xem nó có bằng lòng hay không đã, có câu trả lời, bà mới quyết định có nhờ tôi mai mối không?"
Câu nói này làm bà cụ rất cảm động, không ngừng khen Giang Hoài cái đại lão bản này làm việc ngay thẳng, là người sảng khoái!
Giang Hoài nói sẽ gọi điện thoại ngay, bà cụ không đi.
Tôn Khinh cũng không chậm trễ công việc, đi làm việc. Để lại Vương Thiết Lan cùng bà cụ tiếp tục nói chuyện phiếm.
Vương Thiết Lan vẫn cứ canh cánh chuyện nhà Lam Tử, không nói gì khác, chỉ nói mỗi chuyện nhà Lam Tử!
Nàng cùng bà cụ đúng là cứ như người đang hát đáp ca, người một câu người một câu, mãi đến khi Giang Hoài gọi điện thoại tới, các nàng vẫn chưa nói xong!
Giang Hoài bên kia có hồi âm, Tống Thanh bằng lòng gặp mặt!
Việc này khiến Tôn Khinh có chút ngoài ý muốn?
Chờ đưa bà cụ đi, Tôn Khinh lập tức gọi điện thoại.
"Anh nói với Tống Thanh chân cô gái đó bị què à?"
Giang Hoài: "Nói rồi."
Tôn Khinh: "Vậy anh nói cô ta sinh ba đứa con gái, nhỏ nhất mới đầy tháng à?"
Giang Hoài: "Nói rồi."
Tôn Khinh: "Anh nói bà Cao kia có hơi thần kinh, con gái bà ta hơi ngơ ngẩn à?"
Giang Hoài yếu ớt một câu: "Anh có thể lừa anh em anh sao?"
Tôn Khinh: "..." Cảm giác như đó là cái hố lớn!
Trong đầu Giang Hoài hình dung bộ dạng Tôn Khinh mắt láo liên, đang nghĩ kế, chậm rãi cong lên khóe môi: "Anh nói với bà cụ, một tháng sau, chờ con gái bà ta tháo bột ở chân ra thì gặp!"
Mắt Tôn Khinh sáng lên từng chút một, giọng nũng nịu kéo dài âm ~ "Lão công, anh hư quá ~"
- Hết chương 8, ngày mai tiếp tục!
Cầu phiếu tháng, phiếu đề cử!
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận