Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1374: Lo lắng vô ích! (length: 4112)

Tôn Khinh thấy Tôn Hữu Tài như vậy thì biết hắn đang ghen tị người ta.
"Lan Hoa có người yêu về rồi?" Tôn Khinh cười hỏi.
Tôn Hữu Tài khựng lại, lúc này mới thu hồi vẻ mặt ghen tị, bĩu môi nói: "Đâu có!"
Tôn Khinh cười dẫn Tôn Hữu Tài vào thế thắng: "Mẹ nàng chẳng phải luôn khoe khoang trong thôn, người yêu nàng lợi hại thế nào, có bản lĩnh thế nào, có tiền thế nào sao? Có tiền sao không mang về?"
Câu nói này bị Vương Thiết Lan đang dẫn con đi dạo về nghe thấy, lập tức chạy chậm tới, trợn mắt hỏi: "Các ngươi nói ai đấy?"
Không đợi Tôn Khinh lên tiếng, Tôn Hữu Tài đã nói trước.
"Còn ai nữa, Lan Hoa thôi!"
Vương Thiết Lan liếc nhìn Tôn Hữu Tài, lại liếc nhìn con gái, Tôn Khinh cười tủm tỉm nháy mắt với nàng.
Vương Thiết Lan lập tức hiểu ý, không nói gì.
Tôn Hữu Tài nói tiếp: "Ba của Lan Hoa giờ ghê gớm lắm, bực mình, thấy ta đi qua, liền như không thấy, quay đầu đi luôn, đi đến đâu liền khoác lác đến đó. Nói đợi qua năm, cả nhà bọn họ sẽ cùng Lan Hoa đi Hạ thành phố hưởng phúc, còn khoác lác với người nhà, con gái ông ta tìm cho ông ta và mẹ Lan Hoa một công việc tốt ở Hạ thành phố, mỗi tháng không cần làm gì, chỉ ngồi thôi, cũng được ba bốn nghìn."
Vương Thiết Lan chưa đợi Tôn Hữu Tài nói hết, trực tiếp xì một tiếng khinh bỉ.
"Xí cái rắm thối nhà bà ta ~ hắn thổi Lan Hoa như thất tiên nữ ấy, cũng không nhìn xem Lan Hoa có phải là cái loại đó không!" Vương Thiết Lan khinh khỉnh nói.
Tôn Khinh mím môi không nói gì, người khác kiếm tiền thế nào, là chuyện của người ta, chuyện này cho dù không phải Lan Hoa, cũng như loa kèn, đuôi chó thôi, có liên quan gì tới nàng!
Ai ngờ Tôn Hữu Tài lại nói: "Ta còn nghe nói, ba nhà Ngưu đã đi tặng quà cho nhà Lan Hoa, nói là muốn để con gái cùng Lan Hoa đến Hạ thành phố làm việc."
Tròng mắt Tôn Khinh cứng đờ, dùng giọng điệu khó tin hỏi Tôn Hữu Tài: "Bọn họ biết Lan Hoa làm việc gì không? Dám cho con gái đi cùng Lan Hoa?"
Tôn Hữu Tài cứng cổ nói: "Sao lại không biết, biết chứ, nói là làm chủ nhiệm phân xưởng trong nhà máy, mỗi tháng cũng ba bốn ngàn tiền lương đấy. Thổi như bò ấy, giỏi quá cơ!"
Tôn Khinh: ". . ." Thổi đúng là giỏi, công việc, và cái cách thổi của nàng ta, không liên quan chút nào.
"Ba, ngoài ba nhà Ngưu ra, nhà ai còn muốn đi cùng nữa không?"
Vừa nhắc đến cái này, Tôn Hữu Tài lại không vui.
"Nói thì nhiều lắm, ta không tin. Thanh danh nhà Lan Hoa thối như thế, người trong thôn mà mù mới tìm đến nàng. Tìm nàng thà tìm ta còn hơn?" Tôn Hữu Tài đang ghen tị chuyện này đấy.
Sao chẳng ai đến nhà tặng quà cho hắn vậy?
Vương Thiết Lan trực tiếp mắng: "Không biết xấu hổ, cả nhà đều không biết xấu hổ. Kiếm tiền bẩn, còn làm ra vẻ mình ghê gớm lắm!"
Tôn Khinh vội liếc nhìn Tôn Hữu Tài, chờ một lúc mà không thấy Tôn Hữu Tài phản ứng lại.
Mẹ nó, lo lắng uổng công!
Trấn an được Tôn Hữu Tài xong, Tôn Khinh mau kéo Vương Thiết Lan ra một bên, nhỏ giọng thầm thì: "Mẹ, nhà Lan Hoa chắc chắn không có ý tốt. Chúng ta có quản không?"
Vương Thiết Lan cũng không hiểu, ngơ ngác nhìn con gái "Quản cái gì cơ?"
Tôn Khinh giọng điệu khó tin nói: "Nàng ta như vậy, còn lôi cả nhà đến Hạ thành phố, còn muốn dẫn người đến Hạ thành phố, nàng ta không sợ mất mặt à? Nếu nhà nàng ta không cố ý tung tin có thể giới thiệu việc làm thì những người kia có đến nhà tặng quà sao?"
Vương Thiết Lan vẫn không hiểu.
Tôn Khinh mệt, nói thẳng: "Nàng làm không phải công việc gì tốt, làm sao mà giới thiệu công việc tốt cho người khác được, ta dám cá là nàng chỉ dẫn con gái đi làm thôi, không cho đàn ông đi đâu!"
- Mười chương nữa rồi, cố lên, cố lên!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận