Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1063: Điền Chí Minh hắn ba xảy ra chuyện rồi! (length: 4136)

Này cái Ái Như, quá không cho nàng nở mặt!
Thật là làm mất mặt người!
Lão thái thái vừa xấu hổ lại giận, mặt đều đỏ bừng lên vì tức.
Tôn Khinh vội vã vỗ vỗ tay nàng trấn an: "Đại nương, ngươi cũng đừng sinh khí, nếu ngươi như vậy, ta liền không cùng ngươi nói!"
Lão thái thái nghe xong Tôn Khinh nói vậy, sốt ruột nắm tay Tôn Khinh xin lỗi: "Thật có lỗi với Tống Thanh, ta cũng không biết chuyện này, nếu ta biết, khẳng định không quản chuyện không đâu vào đâu này!"
Tôn Khinh nhanh chóng gật đầu: "Biết biết, đại nương, ta biết ngươi là người tốt bụng. Ái Như cùng Tống Thanh không thành đôi, đó là hai người họ không có duyên phận, thật không trách ngươi!"
Lão thái thái lập tức bắt đầu mắng cháu gái: "Không muốn thì không nói sớm, để ta còn có thể trực tiếp nói với các ngươi. Lén lén lút lút tính chuyện gì chứ! Nếu không phải ta thấy nó từ nhỏ không có mẹ đáng thương, cha ruột không quan tâm, mẹ kế lại không để ý, ta có thể quản chuyện không liên quan này không?"
Tôn Khinh vội vàng tình thật ý thiết nói: "Ngươi chính là quá tốt bụng. Ái Như cũng vậy ~ có thể là quá ngại, có gì mà không thể nói ra cho đàng hoàng? Tống Thanh, còn có chúng ta, cũng sẽ không trách nàng!"
Lão thái thái nghe xong Tôn Khinh nói vậy, càng khó chịu, lập tức ngồi không yên, đứng lên.
"Không được, chuyện này, ta phải làm cho nhà bọn họ trả lời rõ ràng, không thể cứ vậy cho xong!"
Tôn Khinh muốn kéo lão thái thái cũng không giữ lại được, lão thái thái dẫn con gái hùng hổ đi!
Tôn Khinh nhìn bóng lưng lão thái thái rời đi, trong lòng tự nhủ: Dù ngươi không đến, ta cũng phải tìm cách cho ngươi biết tin!
Tống Thanh là do nàng giới thiệu, nàng có một phần trách nhiệm, cũng không thể để bị thiệt thòi được!
Nàng vừa muốn quay sang tìm Giang Hoài, Giang Hoài đã ôm con qua.
"Tới tới mệt nhọc!"
Tôn Khinh con ngươi đảo một vòng, vội nói: "Ngươi mang bé về nhà ngủ, ta ở đây còn bận chút việc!"
Giang Hoài: "Hay là hai ta cùng nhau về thôi!"
Nói xong cũng không đợi Tôn Khinh đồng ý hay không, trực tiếp kéo người đi!
Tôn Khinh vội vàng nói: "Đồ ăn của ta còn chưa lấy mà ~" chính là không muốn dỗ con nhóc nháo thôi mà ~ Giang Hoài: "Lát nữa bảo Giang Hải về lấy!"
Chắc là hôm nay gặp nhiều người quá, đi đến nửa đường, Giang Lai con bé con không chịu nổi, dỗ kiểu gì cũng không được, ngủ cứ gà gật gà gật!
Tôn Khinh lập tức trêu: "Cũng chỉ lúc ngủ mới trông như người ~"
Giang Hoài lập tức không vui nói: "Có ai nói con mình như thế không?"
Tôn Khinh trừng mắt to: "Hay là ta đi?" lập tức làm bộ muốn đi.
Giang Hoài nhanh chóng gọi người lại: "Về về. . ."
Tôn Khinh cười hắc hắc cho hắn xem: "Lão công, vừa nãy ngươi như vậy, giống người bán quần áo. . ."
Giang Hoài: ". . ."
Tôn Khinh lặng lẽ hạ giọng: "Chúng ta về nhà chơi. . ."
Giang Hoài ánh mắt lóe lên, nhìn Tôn Khinh một cái, cười thu lại ánh mắt!
Con ngủ rồi, ba mẹ có thể làm gì?
Bia coca gà rán, nháo nháo nháo ~ Đó là việc của người trẻ tuổi, ba mẹ đã trưởng thành, đương nhiên là mê ngủ thôi ~ . . .
Giang Hải ở nhà Lâm Hữu chơi một lúc, liền thương lượng với cậu muốn đi tìm Điền Chí Minh.
Bà của Lâm Hữu nghe thấy, lập tức bảo Giang Hải: "Đừng đi, nhà nó xảy ra chuyện rồi, lúc này đi không có ai đâu."
Giang Hải cùng Lâm Hữu lập tức hỏi dồn: "Nãi nãi, nhà Điền Chí Minh xảy ra chuyện gì vậy?"
Bà của Lâm Hữu nói: "Hôm qua tối, ba nó trực ca đêm, bị cái gì đó trên xà nhà rơi xuống trúng, làm chân bị dập, nghe người ta nói ghê lắm, phải cưa chân."
Giang Hải cùng Lâm Hữu nghe xong, sợ đến mồ hôi lạnh ướt cả người.
Giang Hải lẩm bẩm: "Thảo nào lúc nãy tao tới, thấy nhà nó đóng cửa mà?"
Bà của Lâm Hữu: "Chắc là đi bệnh viện, nhà người ta tốt vậy, nếu mà chân của ba Điền Chí Minh không còn, thì hỏng rồi ~"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận