Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 330: Cách, ta khuê nữ hôm nay liền cùng các ngươi lão Lưu gia nhất đao lưỡng đoạn! (length: 4200)

Chị cả Tiểu Mẫn lúc đó liền trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin nói: "Ba, ba không thể vì sợ con trai ba không có vợ mà gả con đi chứ, ba như vậy, sau này con cũng mặc kệ ba luôn!"
Lưu Điền bị con gái làm cho tức giậm chân.
Mẹ Tiểu Mẫn hận không thể vỗ tay bảo hay: "Đáng đời! Cả nhà các người, chẳng có ai tốt. Lừa gạt con gái ta kết hôn, đợi ta trở về, liền đi đánh chết Lưu Tảo Hoa cái đồ vô đạo đức kia!"
Lưu Tảo Hoa là cô của Lưu Binh, cũng là người mai mối cho Tiểu Mẫn và Lưu Binh. Lưu Binh ăn không ngồi rồi, sao bà ta có thể không biết chứ. Vừa khéo hôm nay Lưu Tảo Hoa có việc không đến, nếu bà ta tới, xem bà ta làm sao xé xác bà ta!
Mẹ Tiểu Mẫn tiếp lời: "Con gái ta gả tới chưa được hai năm, đồ cưới đã bị các người vét sạch gần hết rồi. Con gái nhà họ Lưu các người, mỗi người đều là con chuột chỉ biết bòn rút về nhà mình, chẳng có ai tốt!"
Bị mẹ Tiểu Mẫn điểm mặt chỉ tên chị cả và em gái út, sau khi bị Lưu Điền quát nạt, muốn cãi lại nhưng không dám, chỉ có thể hằm hè nhìn mẹ Tiểu Mẫn.
Hai cô chị khác và cô em út thì không nghĩ vậy, lửa chưa bén đến người thì không biết đau.
"Bà nói cái gì vớ vẩn vậy? Con gái bà mới là chuột, mang hết đồ đạc nhà họ Lưu chúng tôi về nhà bà đấy." Chị hai lên tiếng, em út hùa theo.
"Đúng vậy đúng vậy, bà tưởng con gái bà là cái thứ gì tốt, lúng liếng với mấy đám trai làng cho mà xem, đừng tưởng chúng tôi không biết."
Vốn dĩ cơn giận của mẹ Tiểu Mẫn đã nguôi bớt, nghe xong hai cô con gái nhà họ Lưu nói vậy, ngọn lửa bùng lên còn cao hơn vừa nãy.
"Hay, con gái ta hôm nay liền một dao hai đoạn với nhà họ Lưu các ngươi. Biết điều thì mau trả lại đồ cưới cho con gái ta, bằng không đừng trách ta về thôn gọi người tới đập nhà các ngươi!" Mặt mẹ Tiểu Mẫn đỏ bừng.
Trước kia con gái về nhà luôn kể chuyện bực mình ở nhà họ Lưu, bà đều nghĩ, đã gả đi rồi, nhịn chút, đợi có con, lớn rồi, rồi sẽ ổn thôi.
Không ngờ, bọn họ nhà họ Lưu, lại chụp cái tội danh lớn như vậy lên đầu con gái bà.
Đây là muốn ép chết con gái bà mà!
Hai vợ chồng Lưu Điền nghe xong mẹ Tiểu Mẫn nói vậy, lập tức hoảng, cũng biết sợ hãi.
Vội vàng nói lời dễ nghe với mẹ Tiểu Mẫn.
"Chị dâu ơi, là chúng em không dạy dỗ con cái cẩn thận, em mắng chúng nó, đánh chúng nó..." Mẹ Lưu Binh vừa nói, cắn răng một cái, còn thật sự đi đánh con gái.
Chỉ có điều mấy cái tát kia, còn nhẹ hơn cả gãi ngứa.
Mẹ Tiểu Mẫn cũng nghĩ thông, không quan tâm mấy người này giày vò thế nào, dù sao cũng không phải là người chung sống cả đời. Náo thành ra thế này, ông chồng Lưu Binh kia, vậy mà còn có thể trốn tránh ở một bên như không có việc gì, cuộc sống này, thật sự là đến đầu rồi!
Hết thuốc chữa!
Một khi hết hi vọng vào một nhà người này, bị lấy đi đồ đạc, giờ quay lại đòi, quay đầu bà sẽ dẫn nhiều người tới đòi.
Bây giờ quan trọng nhất là con gái!
"Đám người các người trộm đi cái gì, nhất định phải trả hết cho ta, ta đến mai liền dẫn người tới lấy! Lúc trộm đi thế nào, trả lại phải như thế đấy. Bằng không ta tìm đến nhà các người, ngày ngày chửi vào cổng nhà các người!" Mẹ Tiểu Mẫn thở phì phò nói.
Mấy cô con gái nhà họ Lưu còn muốn nói gì đó, bị mẹ Lưu Binh túm mấy lần, mới chịu im.
Mẹ Tiểu Mẫn nói với ba Tiểu Mẫn một câu: "Đem xe bò đưa vào, ta vào dọn dẹp một chút, rồi về nhà!"
Ba Tiểu Mẫn nghiêm mặt gật đầu ra ngoài dắt xe trâu.
Tôn Khinh trước mẹ Tiểu Mẫn một bước vào phòng, chị dâu Tiểu Mẫn đã thu dọn một bao lớn đồ đạc, rất nhiều thứ lộn xộn vứt đầy đất.
Tiết Linh vừa thấy Tôn Khinh đến, nhanh chóng chạy tới chỗ cô ấy.
Hôm nay bị chấn động quá lớn, cô phải bình tĩnh lại!
Chị dâu Tiểu Mẫn vừa thấy mẹ chồng đi vào, lập tức oán trách: "Mẹ, người nhà họ Lưu không phải người, Tiểu Mẫn đang ở cữ, trong phòng chẳng có miếng ăn nào."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận