Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1173: Ta cùng các ngươi cũng không đồng dạng! (length: 4302)

Lão đầu lão thái thái luống cuống cả lên, lão thái thái cướp lời: "Lão Vương gia chẳng còn ai, ngươi cùng ai mà mua phòng? Ai mua nhà hoang, ngươi là coi lão Vương gia không có người, lừa gạt chúng ta!"
Lão đầu lập tức gật đầu theo.
"Đúng đấy đúng đấy, có bản lĩnh ngươi gọi người nhà họ Vương ra mặt cho chúng ta xem, chúng ta liền nhận!"
Giang Hoài cười lạnh: "Các ngươi đây là đang giở trò với ta phải không?"
Người nhà họ Trịnh vừa thấy Giang Hoài như vậy, co cụm lại cùng nhau, kéo cổ họng nói: "Đừng tưởng rằng người đông, chúng ta liền sợ ngươi!"
Người nhà họ Trịnh phụ họa: "Đúng đấy đúng đấy, chúng ta mới không sợ ngươi!"
Giang Hoài ánh mắt hờ hững nhìn bọn họ: "Ta là người tuân thủ luật pháp, không giống các ngươi!"
Tôn Khinh trực tiếp bật cười thành tiếng.
Ghê gớm thật! Câu này nghe chẳng giống lời của đại ca chút nào.
Tôn Khinh cũng hùa theo: "Đúng đấy, các ngươi nghĩ chúng ta là ai vậy? Bây giờ đâu còn cái kiểu ai đông, ai giở trò là thắng nữa, có bản lĩnh thì chúng ta ra công an phường, cục nói rõ ràng. Xem xem nhà này rốt cuộc là của ai? Để công an phường, cục bắt hết những kẻ giở trò định chiếm nhà của người khác như các ngươi lại!"
Lão đầu lão thái thái nghe xong Tôn Khinh nói vậy, lập tức hoảng sợ, ghé lại cùng nhau xì xầm một hồi, quay đầu tiếp tục cãi cùn với họ!
"Phỉ nhổ, ngươi nói là nhà ngươi thì là nhà ngươi à? Ta còn nói là nhà chúng ta. Cả cái khu này, ai cũng có thể làm chứng cho nhà ta!" Lão đầu dùng sức nhổ một bãi nước bọt.
Không đợi Giang Hoài lên tiếng, thì có người từ đằng sau đi tới.
"Lão Trịnh, lại là hai vợ chồng ông bà làm ầm ĩ đấy à. Hai người thực sự muốn vào viện dưỡng lão lắm sao?" Một công an đi xe máy đến.
Giang Hoài kéo Tôn Khinh đi qua, chào hỏi người nọ.
"Tôi báo cảnh." Sau đó liền đưa giấy tờ chứng minh bất động sản, còn có chuyện hai vợ chồng nhà họ Trịnh chiếm nhà nói.
Công an xem giấy tờ chứng minh một lượt, kéo Giang Hoài ra một bên xì xào bàn tán.
Đợi quay lại, Giang Hoài hướng Tôn Khinh gật đầu, bắt lấy tay nàng vỗ vỗ.
Công an đi về phía người nhà họ Trịnh.
"Người ta có giấy tờ bất động sản, có hợp đồng mua bán nhà, các ngươi có không?"
Người nhà họ Trịnh nổi tiếng là vô lại ở khu này, vốn dĩ đã là hạng có số má, nghe xong công an nói vậy, tất cả đều rụt cổ không dám lên tiếng.
Công an: "Không có gì cả thì đừng có làm ầm ĩ nữa, thành thật chút đi. Trịnh cả, Trịnh hai, Trịnh ba, các ngươi mới ra được hai tháng đúng không? Sao nhanh thế đã muốn quay vào rồi?"
Lão đầu lão thái thái nghe công an nói vậy, sợ tới mức quên cả diễn, cứ ngẩn người ra, luống cuống xúm lại giải thích.
"Chúng ta một nhà làm ăn lương thiện, giữ mình khuôn phép, có làm gì đâu, cùng...Chí này, anh phải tin chúng tôi đấy chứ ~"
Công an: "Chuyện cái nhà?"
Lão đầu lão thái thái 'bốp bốp' tự vả vào miệng: "Là chúng tôi đầu óc lú lẫn, nhầm nhà lão Vương gia thành nhà chúng tôi. Ai mà chẳng có lúc lú lẫn khi già cả chứ, đúng không? Nhà ngài chắc cũng có người già nhỉ? Người già chúng tôi là thế, càng già càng ngớ ngẩn, hay nhầm lẫn, nhìn thấy cái chạc cây ngoài đường còn muốn nhặt về nhà nữa mà..."
Công an bị lão đầu lão thái thái nắm chặt áo, không ngừng phun cả nước bọt vào người.
"Được rồi, hai người nhớ đấy, nếu còn có lần sau nữa, tôi không tìm ai khác đâu, tìm ba thằng con trai của ông bà đấy..."
Lão đầu lão thái thái nghe ông ta nói vậy, lập tức được đà, nhanh chóng gật đầu.
Công an: "Không còn việc gì nữa thì đi mau đi!"
Tôn Khinh nghe xong ông ta nói vậy, vội vàng nhắc nhở một câu: "Bọn họ đổi cả khóa cửa nhà chúng ta rồi!"
Công an suýt chút nữa tức đến cười.
"Hai người ông bà có thể nói năng đàng hoàng được không hả? Sửa xe thì ngày nào cũng rải thủy tinh, ném đinh ra đường. Bán đồ ăn thì đặt nam châm xuống dưới cân. Đánh giày thì người ta không đưa thêm tiền, hai người bái vào giày người ta không cho người ta đi, thấy người ta nằm trước đầu xe ăn vạ, hai người cũng ra đấy cùng nằm... Lần trước suýt chút nữa thì bị người ta bóp chết rồi! Hai người có thể làm được việc gì nên người không vậy hả?"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận