Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 258: Muốn hay không muốn cùng ta cùng một chỗ quá nhật tử? (length: 4166)

Điền Chí Minh, Cao Tráng bốn người cũng cảm thấy kỳ lạ, nhanh chóng kiếm cớ chuồn đi.
"Ta đột nhiên nhớ ra, giữa trưa mẹ ta bảo ta về nhà ăn cơm!"
"Đúng dịp, mẹ ta cũng vậy. Chú, Khinh Khinh tỷ, chúng con buổi chiều lại đến!"
Bốn người nói xong, chạy nhanh như chớp.
Tôn Khinh vừa định hỏi Vương Hướng Văn chạy đi đâu, Giang Hoài thình lình lên tiếng, khiến nàng giật mình.
"Đứng ở cửa, cơm trưa không cần ăn!" Nói xong cũng đi vào phòng.
Tôn Khinh chậm rãi quay đầu nhìn Giang Hải, người kia vừa lúc cũng quay đầu nhìn nàng.
Tôn Khinh nháy mắt mấy cái, hừ lạnh một tiếng, nói: "Có nghe thấy không, ba ngươi bảo ngươi đứng!" Nói xong đắc ý quay đầu bước đi!
Giang Hải: Thảo!
Vài giây sau, Tôn tiểu đệ rụt rè từ cửa đi ra.
"Anh, em đứng với anh!"
Giang Hải: Trong nháy mắt lại được an ủi! Thằng nhãi con, tha cho ngươi!
Cửa phòng mở ra, Tôn Khinh như kẻ trộm nép mình bên ván cửa, vừa nghĩ có nên hay không mình cũng phải ra đứng ở cửa, liền nghe người trong phòng nói: "Vào đi!"
Tôn Khinh giật mình, nhanh chân đi vào nhà.
"Lão công, đừng giận, vừa nãy em đã mắng Giang Hải một trận rồi, lần sau hắn chắc chắn không dám nữa!"
Giang Hoài nhìn Tôn Khinh tinh quái, im lặng thở dài: "Nhà chúng ta không thiếu tiền!"
Tôn Khinh chớp mắt hai lần, tròng mắt sáng lên, đương nhiên nói: "Lão công, em biết nhà mình không thiếu tiền, em chỉ là muốn cho bọn họ nhớ bài học!"
Giang Hoài giọng điệu trầm ổn nói: "Đưa bọn họ đến công an phường là tốt nhất."
Tôn Khinh trong lòng bĩu môi, miệng lại nói: "Bọn họ vừa thấy đã là những kẻ ham tiền, đưa đến công an phường cùng lắm chỉ phê bình giáo dục, da mặt bọn họ dày như vậy, chắc chắn coi như không nghe thấy, chẳng có tác dụng gì."
Giang Hoài ngẩng đầu nhìn người có tám trăm con mắt, tám trăm cái miệng kia, ánh mắt sâu thẳm, như muốn lột sạch nàng ra, từng bộ phận đều phải nhìn cho rõ ràng, cặn kẽ.
Tôn Khinh bị nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, cứ cảm giác như mình bị lột trần truồng, nhìn thấu hết cả rồi.
"Lão công, cho lần này thôi, lần sau em bảo đảm sẽ đưa bọn họ vào." Là chân chính đưa vào trong đó ăn ở luôn.
Giang Hoài tiến lên một bước: "Ngày kia ta sẽ đi!"
Tôn Khinh: Cay à nhanh vậy sao? Hạnh phúc có phải đến quá bất ngờ rồi không?
Giang Hoài: "Sau này ra ngoài, nhớ dẫn Vương Hướng Văn theo."
Tôn Khinh: "..."
Giang Hoài im lặng không nói, khí thế cả người như núi lớn, từ từ, bình tĩnh đè lên người Tôn Khinh.
Tôn Khinh khó chịu lui về phía sau một bước, ánh mắt chợt lóe, vội vàng nói: "Được."
Giang Hoài nghe thấy câu trả lời, mới nói tiếp: "Trong thời gian ta đi, em nghĩ cho kỹ đi."
Tôn Khinh kinh ngạc ngẩng đầu: Nghĩ cái gì?
Giang Hoài từng chữ từng chữ, giọng không cho cự tuyệt: "Có muốn cùng ta sống chung qua ngày hay không?"
Tôn Khinh tròng mắt chấn động, kinh ngạc nhìn Giang Hoài.
Đại lão vừa nói gì?
Sao nàng nghe không hiểu? Là nàng đang nằm mơ? Hay là đại lão lại uống nhiều rồi?
Giang Hoài dường như không hài lòng khoảng cách giữa hai người, lại tiến lên một bước, vừa đúng là khoảng cách mà Tôn Khinh không lùi thêm nữa được.
"Sau khi ta trở về, muốn nghe câu trả lời!"
Tôn Khinh: "..." Thảo!
Đại lão bá đạo như này, ai mà chịu nổi!
Nhìn khuôn mặt ở ngay trước mắt, hít thở một chút liền có thể ngửi thấy hương vị quen thuộc, trái tim Tôn Khinh đập phanh phanh kịch liệt, như thể giây sau là nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Giang Hoài nhìn Tôn Khinh, ánh mắt lóe lên ý cười: "Trước khi đi, giúp ta thu xếp hành lý đi!"
Tôn Khinh nhìn chằm chằm Giang Hoài, gắng sức nuốt nước miếng, muốn làm nũng, muốn kiêu căng, muốn lăn lộn, muốn hôn, thân, muốn ôm, ôm, muốn bế lên cao, rõ ràng đáng ra có rất nhiều điều muốn nói, đến bên miệng chỉ thành một chữ.
"Được!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận