Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 29: Phiếu nợ! (length: 4313)

Người nhà họ Lưu nghe xong, rốt cuộc không có phí sinh hoạt để lấy, trong nháy mắt trợn mắt há mồm.
"Bọn ta nuôi Tiểu Hải lớn như vậy, ngươi và Tiểu Hải phải có trách nhiệm dưỡng lão cho bọn ta, có cái gì mà đi kiện bọn ta, cho dù là kiện lên đến ông trời thì cũng không kiện được!" Lưu Xuân Vượng và Vương Liên Hương nhảy dựng lên mắng.
Giang Hoài cười lạnh: "Bảy năm đầu, Tiểu Hải ở nhà các ngươi, ta coi như là dùng tiền thuê các ngươi, khi đưa tiền chỉ bảo các ngươi viết giấy biên nhận. Sau đó chín năm, các ngươi không nuôi Tiểu Hải mà còn đòi ta tiền sinh hoạt, các ngươi nghĩ lại cho kỹ xem, lúc đó ta đã nói những gì?"
Cả ba miệng nhà họ Lưu mắt to trừng mắt nhỏ, chuyện lâu như vậy, sao bọn họ nhớ được!
Giang Hoài mở giấy ra, chỉ vào hai chữ to rõ ràng trên đó.
Tôn Khinh đứng gần đó, vừa nhìn hai chữ "Phiếu nợ" trên tờ giấy, xem ánh mắt Giang Hoài liền tràn đầy kính nể, mắt long lanh như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Một cái hố, đào tận chín năm, thật là có kiên nhẫn, thật là bền bỉ mà!
Giang Hoài không khỏi muốn giúp người nhà họ Lưu nhớ lại chút: "Phiếu nợ, bắt đầu từ năm thứ tám, mỗi lần lấy tiền sinh hoạt chỗ ta đều lấy danh nghĩa mượn tiền. Có vay có trả, hiện tại ta nếu muốn các ngươi trả, chẳng lẽ các ngươi lại muốn giựt nợ?"
Bị Giang Hoài nhắc nhở, người nhà họ Lưu lập tức nhớ ra.
Lúc đó nhà bọn họ muốn tiền, Giang Hoài kiểu gì cũng không cho. Chủ ý mượn tiền còn là do Lưu Hưng Tài nghĩ ra, lấy danh mục mỗi tháng Lưu Xuân Vượng và Vương Liên Hương uống thuốc để mượn tiền của Giang Hoài. Trên danh nghĩa là mượn, nhưng thực tế không tính đến chuyện trả.
Cha vợ mẹ vợ không có tiền uống thuốc, con rể móc tiền ra thì vốn dĩ là lẽ đương nhiên, cho dù là có lên trước mặt thiên vương lão tử thì cũng vẫn có đạo lý!
Tuyệt đối không ngờ rằng chín năm sau, Giang Hoài thế nhưng lại thật sự đòi tiền!
Lưu Hưng Tài vội vàng xông lên muốn cướp giấy trong tay Giang Hoài: "Không tính, không tính, ta chỉ nói cho có, đó là tiền mà nhóm ngươi phải có trách nhiệm đưa cho cha mẹ ta dưỡng lão!"
Còn chưa đợi hắn xông đến thì đã có một bóng người chắn trước mặt Tôn Khinh và Giang Hoài, dùng sức đẩy Lưu Hưng Tài ra.
Nói là đẩy nhưng lại dùng nắm đấm, giống như nện vào người vậy.
Lưu Hưng Tài không dám tin nhìn Giang Hải: "Thằng nhãi ranh, mày dám đánh đại cữu mày, chán sống rồi hả?"
Giang Hải ngẩng đầu nhìn Lưu Hưng Tài, mặt đầy mỉa mai: "Cái này là đánh nữa à? Trước đây mày đấm một quyền vào người tao đã khiến tao phun cả máu, nói xem? Tao với mày, còn kém xa lắm!"
Lưu Hưng Tài còn muốn mắng tiếp, vừa nhìn thấy ánh mắt hung ác của Giang Hải liền lập tức rụt lại.
Giang Hải hiện tại còn cao hơn hắn cả một cái đầu, đám thanh niên nửa lớn thì đang là lúc thân thể cường tráng, cứng đối cứng, hắn chắc chắn không thể có kết cục tốt!
Giang Hoài vỗ vai Giang Hải: "Để ta giải quyết."
Giang Hải nghe xong im lặng đi ra, đứng sang một bên.
Giang Hoài giơ phiếu nợ lên: "Loại phiếu nợ này, ta có tận sáu mươi chín tờ. Cho dù các ngươi có xé nát đi vài tờ thì ta vẫn còn hơn sáu mươi tờ nữa. Về sau các ngươi nếu còn đến đây thì ta sẽ cầm phiếu nợ đi kiện các ngươi ngay."
Lưu Xuân Vượng hung dữ trừng Giang Hoài: "Ngươi cứ việc đi kiện, xem có ai thèm quản cái chuyện này của các ngươi không!"
Giang Hoài đưa phiếu nợ cho Tôn Khinh đứng bên cạnh, cô sững sờ.
Cho cô ư?
Thứ tốt như vậy lại cho cô?
Sao anh ấy đối tốt với cô vậy chứ?
Giang Hoài: "Bất kể có ai dám quản hay không, ta nhớ là con trai út của các ngươi còn chưa cưới vợ đúng không? Nhà gái mà biết nhà các ngươi thiếu nhiều tiền như vậy, thì không biết liệu họ có còn muốn đến nhà các ngươi nữa không?"
Tôn Khinh rất có nhãn quan, nhanh chóng nói tiếp: "Chắc chắn là không. Đừng nói là làm nhà gái biết, chỉ cần để cả thôn các người biết thôi thì sau này con trai nhà các người khỏi mơ có đối tượng, con gái khỏi nghĩ đến chuyện gả vào nhà giàu!"
Tôn Khinh nói trúng tim đen, thẳng vào chỗ hiểm.
Nói là phiếu nợ, căn bản chỉ là sổ nợ chết. Nếu thật sự kiện cáo thì tám chín phần là sẽ không đòi được. Ý nghĩa tồn tại của phiếu nợ này chính là để hù dọa lão Lưu gia, chứ không phải để tính toán tiền bạc.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận