Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 331: Cái gì đều có thể ăn, liền là không có thể chịu được cực khổ, ăn thiệt thòi! (length: 4577)

Tôn Khinh nhíu mày nhìn cái bọc lớn, không biết bên trong là cái gì?
Không đợi nàng hỏi, chị dâu Tiểu Mẫn đã lên tiếng.
"Tôi thấy trong phòng có một đống quần áo rách nát, định lấy về làm tã cho con!"
Tôn Khinh lặng lẽ giơ ngón tay cái lên: Chị dâu này, đúng là có thể!
Mẹ Tiểu Mẫn trực tiếp mở bọc quần áo ra, vừa nhìn quả nhiên là một đống quần áo rách nát vá chằng vá đụp, lửa giận lại bốc lên.
Lại tìm kiếm kỹ trong phòng một lượt, không thấy gì để ăn, ngay cả nước sôi ấm cũng không có.
Cái đồ chó má đó, còn bảo sẽ pha nước đường đỏ cho nàng, đường đỏ đâu? Nhét vào quần hắn, giấu trong đũng quần à?
Vợ chồng Lưu Điền vừa định bước vào nhà thì bị anh trai Tiểu Mẫn chặn lại.
"Làm gì? Muốn vào hả, xem nắm đấm của tao có cho phép không!"
Vợ chồng Lưu Điền đứng ở cửa ra vào nhấp nha nhấp nhổm.
Tôn Khinh hơi mỉm cười: "Hôm nay là đại hỉ sự mà, nhà bọn họ chắc chắn có đồ tốt, ta cũng đâu phải lượm ve chai, lấy mấy thứ rách nát này làm gì? Đốt củi cũng không cháy!"
Mẹ Tiểu Mẫn hai mắt sáng lên, có lý, đồ tốt chắc chắn đều cất trong hai gian phòng cũ!
"Tiểu Liên, đi với ta!" Nói xong liền quay đầu đi ra khỏi phòng.
Chị dâu Tiểu Mẫn vội vàng đuổi theo.
Người vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Tôn Khinh, Tiết Linh và Tiểu Mẫn.
Ánh mắt Tôn Khinh chợt lóe, vẻ mặt áy náy xin lỗi Tiểu Mẫn.
"Tiểu Mẫn, xin lỗi, vừa rồi ta chỉ là không kiềm chế được tính tình. Ngươi cũng biết, ta thật không cố ý. Ta sẽ đi xin lỗi bố mẹ chồng ngươi."
Tiểu Mẫn vốn đang nằm khóc trên giường, nghe Tôn Khinh nói vậy, vội vàng hít sâu hai hơi, gọi người lại.
"Khinh Nhi, không trách ngươi, là bọn họ quá đáng."
Tôn Khinh thật thà nói: "Ngươi không trách ta là tốt rồi, ta còn sợ vì ta mà làm tan nhà các ngươi."
Tiết Linh ở bên cạnh kinh ngạc trợn tròn mắt, ánh mắt đó, cứ như nhìn thấy Tôn Khinh thay da đổi thịt vậy.
Lòng Tiểu Mẫn chua xót, ngực cũng nghẹn ứ, muốn cố gượng cười an ủi Tôn Khinh, nhưng nụ cười vừa nở đã như khóc, nước mắt cũng trào ra.
"Khinh Nhi, ta không trách ngươi, ta còn muốn cảm ơn ngươi. Cái nhà này, ta ở một phút cũng không muốn, hôm nay không có ngươi đến, chắc chắn ta lại bị tức chết mất!" Tiểu Mẫn nói xong câu cuối, gần như là nghiến răng, giống như thật sự tức giận đến vậy, toàn thân cũng run rẩy.
"Đừng giận đừng giận, ngươi mới sinh con, không thể như vậy!" Tiết Linh có chút đau lòng cho Tiểu Mẫn, vội vàng khuyên nhủ.
Tôn Khinh nghiêm túc nhìn nàng: "Ngươi nghĩ thông là tốt, đời phụ nữ không dễ, cái gì cũng có thể chịu được, chỉ không thể chịu khổ, chịu thiệt!"
Tiểu Mẫn kinh ngạc nhìn Tôn Khinh mấy giây, vội vàng lại dời tầm mắt đi.
Tôn Khinh hơi mỉm cười: "Không cần sợ không nuôi nổi con, bên cạnh ta đây là bà chủ lớn của tiệm quần áo. Chờ ngươi sắp xếp xong chuyện, nếu muốn đi làm, thì cứ bảo nàng ấy sắp xếp cho công việc. Chuyện này, ta chỉ nói với một mình ngươi thôi, đừng nói cho người khác, tránh để cô này dì nọ đến tìm ta đòi việc!"
Tầm mắt Tiểu Mẫn lại đối diện với Tôn Khinh, ánh mắt không còn né tránh như vừa nãy nữa, chậm rãi có ánh sáng xuất hiện.
"Thật không?"
Tôn Khinh nhướng mày với Tiết Linh, người sau vội vàng nói: "Thật thật, chờ ngươi kiếm được tiền, không cần phải dựa vào ai, muốn làm gì thì làm cái đó."
Trên mặt Tiểu Mẫn cuối cùng cũng nở một nụ cười chân thật.
"Trước đây ta vẫn sợ mang con về làm khó bố mẹ, ta đã sớm không muốn sống với hắn nữa!"
Tôn Khinh vỗ nhẹ tay, an ủi: "Nhân lúc con chưa tỉnh, mau chóng thu dọn đồ đạc, không thể để tiện nghi cho người nhà họ Lưu được."
Tiểu Mẫn nghĩ đến những ngày uất ức ở nhà họ Lưu, lại nghĩ đến sau này không cần dây dưa với nhà này nữa, nỗi oán khí trong lòng như thể biến mất ngay tức thì, không còn u sầu nữa, toàn thân nhẹ nhõm như trở lại lúc chưa kết hôn.
"Ừ, bà chồng tôi hôm qua đã thu gom rất nhiều trứng gà, đều ướp thành trứng muối, nói là hôm nay làm của hồi môn cho các cô con gái mang đi hết. Đấy là của tôi với con, tôi muốn mang hết đi!" Tiểu Mẫn vội vàng chạy ra ngoài.
Tôn Khinh nhếch miệng: Lại lại lại là trứng muối! Cái thứ trứng này, sao mà cứ gặp hoài vậy?
May là không phải nàng đang ở cữ!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận