Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 794: Tám trăm cái tâm nhãn, đều là thiếu! (length: 4195)

Tôn Khinh mặt lập tức xị xuống: "Ngươi muốn nhiều quá!"
Giang Hải có thể co được giãn được rụt một ngón tay lại: "Ít nhất một đồng, không thể ít hơn nữa đâu! Ta gặp nguy hiểm cũng lớn lắm đấy ~! Bị ba ta biết, có thể là sẽ cầm gậy lớn đánh ta đấy!"
Tôn Khinh cười nhạo một tiếng: "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng xuống chỗ nước cạn bị tôm giỡn, lần này coi như tiện nghi cho ngươi vậy!"
Giang Hải cười ngây ngô kiếm tiền!
Buổi trưa, Tiết Linh hớt ha hớt hải chạy đến.
"Khinh Nhi, con chó má Vương Yến kia, giở trò xấu rồi!"
Tôn Khinh tay đang cầm một cái sườn gặm, vừa nghe thấy Tiết Linh la oai oái, sơ ý một chút, dầu dính cả mặt!
"Sao thế?" Tôn Khinh không để ý đến mặt mình, ôm sườn, tiếp tục gặm!
Tiết Linh cũng đói, vừa thấy trong chậu còn những mấy cái sườn, không khách khí cầm lên gặm luôn.
Tôn Khinh hiếm khi ghét bỏ nàng một câu: "Như sói chết đói ấy, sáng sớm ngươi chưa ăn cơm à?"
Quả thật bị Tôn Khinh nói trúng, mấy ngày gần đây lượng hàng xuất ra rất lớn, công nhân đều tăng ca, ngay cả thời gian ngủ nàng cũng không có, lấy đâu ra thời gian mà ăn cơm.
"Đói chết mất, món sườn này ngon thật!" Tiết Linh hung hăng gặm hai miếng, lúc này mới thở một hơi thật dài.
Tôn Khinh buồn cười bảo nàng ăn chậm thôi.
"Vương Yến làm sao, từ từ nói cho ta?"
Tiết Linh tay cầm một khúc sườn dài, giống như đang cầm một thanh kiếm lớn, vừa nói, vừa hận không thể cầm sườn đập chết nàng!
"Vương Yến quá xấu rồi, ta lúc đầu còn tưởng nàng đã tốt, không ngờ từ đầu nàng đã có ý định, chỉ là muốn trả thù chúng ta."
Tôn Khinh vừa thấy Tiết Linh vừa ngẹn, lại liếc mắt, lại đấm vào ngực, nhanh chóng đỡ bụng, điệu bộ như chim cánh cụt, rót cho nàng một ly nước.
"Nàng trả thù chúng ta thế nào?" Tôn Khinh đặt ly nước xuống rồi hỏi.
Tiết Linh nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc đầu nàng còn rất đàng hoàng, bên chúng ta lấy mấy đợt hàng, sau này lấy hàng đã ít đi rồi, gần đây thế mà còn đi rêu rao khắp nơi rằng quần áo của chúng ta chất lượng không tốt, làm ầm lên đòi trả hàng."
Tôn Khinh nheo mắt lại: "Nàng ta đây là có mưu đồ từ trước rồi!"
Vừa nhắc đến chuyện này, Tiết Linh liền tức, dùng sức cắn khúc sườn trên tay, cái tư thế đó, giống như xem khúc sườn là Vương Yến vậy, ra sức nhai.
Tôn Khinh vội vàng bảo nàng ăn chậm thôi: "Không vội, ta sớm đã phòng bị một tay này của nàng rồi. Từ từ ăn, lát nữa còn món cá dấm đường nữa đấy."
Vương Yến nghe Tôn Khinh nói xong, suýt nữa thì sặc nước bọt chết.
"Đề phòng? Ngươi đề phòng thế nào? Nhanh nói cho ta nghe xem?"
Rõ ràng hằng ngày ở trong nhà máy là nàng, vì sao một chuyện lớn như vậy, nàng lại không biết?
Tôn Khinh hơi nhếch khóe môi: "Lúc nàng đặt hàng, không xem hợp đồng à?"
Tiết Linh không hiểu.
Tôn Khinh bình tĩnh nói: "Quần áo chúng ta bán ra, đều phải qua mấy tầng kiểm tra chất lượng, nàng nói có vấn đề, thì bảo nàng đưa chứng cứ ra đây. Nếu nàng thật dám đưa chứng cứ ra, chúng ta sẽ kiện nàng, cố ý phá hoại quần áo nhà máy chúng ta, vu cáo chúng ta, muốn lừa tiền nhà máy chúng ta!"
Tiết Linh có chút không tin: "Đơn giản vậy thôi sao"?
Tôn Khinh nhíu mày nhìn nàng: "Ngươi nghĩ phức tạp quá rồi à?"
Tiết Linh ậm ừ mãi mà không nói được.
Tôn Khinh nghiêm mặt nói: "Chúng ta là người quang minh chính đại, không giống nàng, chơi trò xấu!"
Tiết Linh trừng mắt nhìn Tôn Khinh: Câu nói này nếu là người khác nói thì nàng tin.
Tôn Khinh nói á?
Nói nàng có tám trăm cái tâm mắt thì còn thiếu!
"Được, lát nữa ăn xong ta sẽ đi kiện nàng!" Tiết Linh tức giận nói.
Tôn Khinh ra sức gật đầu: "Tốt nhất là làm lớn chuyện lên một chút, coi như là làm rạng danh cho xưởng may nhà ta."
Tiết Linh gật đầu.
Tôn Khinh không nhịn được tặc lưỡi một câu: "Người mình thì đen thùi lùi, không nhanh chóng tẩy trắng, lại còn muốn hắt nước bẩn lên người khác, đầu óc đúng là có vấn đề!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận