Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 199: Còn nói không sợ ngươi mẹ kế? (length: 4145)

Giang Hải sau khi nhận ra thì mới giật mình, hắn sợ cái rắm ấy!
Có gì mà phải sợ chứ!
"Ngươi có chuyện gì không?" Giang Hải mặt không cảm xúc nói.
Tôn Khinh hớn hở chỉ vào giỏ trứng: "Mẹ Tề Mỹ đưa, ngươi mang về nhà."
Điền Chí Minh và bốn người Cao Tráng nghe xong lập tức nhìn Tôn Khinh như thể thấy quái vật.
Mẹ Tề Mỹ đưa?
Đây là chuyện nực cười gì vậy? Lão thái bà kia không phải là keo kiệt sao?
Giang Hải không tình nguyện đi lấy bánh trứng gà, đợi khi cầm ra rồi lại thấy mất mặt.
Tại sao hắn phải nghe lời nàng chứ? Để Điền Chí Minh bọn họ thấy thật mất mặt.
"Ta cầm, ngươi đi đâu?" Giang Hải kỳ quái kiếm cớ hỏi lại.
Tôn Khinh quay xe lại: "Ta đi mua đồ ăn, sao thế, ngươi muốn đi mua thức ăn à?"
Giang Hải trực tiếp xách bánh trứng gà rồi đi, hừ, ai thèm đi mua đồ ăn chứ!
Vừa đi được hai bước, Giang Hải đã cảm thấy là lạ.
"Sao không đi nữa?"
Bốn người Điền Chí Minh mặt mày nhăn nhó nhìn Giang Hải: "Đại Hải, mẹ kế ngươi có nói ngày mai không cho bọn ta đến nhà ngươi không?"
Điền Chí Minh không nói thì Giang Hải đã quên mất, còn có chuyện này nữa đấy.
"Không có, nàng có cầm dao dí vào cổ các ngươi đâu mà, các ngươi không nghe thì thôi chứ?"
Điền Chí Minh phản ứng nhanh, mắt liếc xuống tay Giang Hải, trực tiếp vạch trần: "Mẹ kế ngươi cũng đâu có dí dao vào cổ ngươi, sao ngươi lại ngoan ngoãn nghe lời cầm bánh trứng gà vậy?"
Mẹ kiếp!
Giang Hải lập tức nổi giận, xách bánh trứng gà đuổi theo.
Điền Chí Minh phản ứng càng nhanh hơn, lách mình một cái, đã như con trạch, quay đầu bỏ chạy.
"Còn nói ngươi không sợ mẹ kế..."
Giang Hải ra sức đuổi, vừa đuổi vừa chửi: "Ngươi không sợ thì chạy cái gì. Có gan thì mai đừng đến nhà ta..."
Điền Chí Minh nghe Giang Hải nói vậy thì chạy mất tăm.
Giang Hải vừa quay đầu, Cao Tráng và mấy người kia cũng chạy luôn.
Phi, vừa rồi là ai nghĩ kế giúp hắn đối phó Tôn Khinh chứ, đều là một lũ phản đồ!
Giang Hải đem bánh trứng gà để vào nhà, tiện tay cầm phần của mình, lại cho Tôn tiểu đệ một phần, quay đầu hùng hổ đi ra ngoài.
...
Hôm nay vận may tốt, lại gặp được bác bán hà hà lần trước, lần này không chỉ có hà hà, còn có bốn con cá trích to bằng bàn tay.
Mua hai cân hà hà, bốn con cá trích hết tiền.
Lại mua thêm đậu hũ, một mớ rau cần, một cân thịt nạc và một cái súp lơ lớn, lúc này mới về nhà.
Về đến nhà thì đã sáu giờ hai mươi. Giờ này, Giang Hoài không về thì chắc chắn là không về rồi.
Cá trích giao cho Vương Thiết Lan thu dọn, nàng tranh thủ xào đồ ăn trước.
Lần đầu Giang Hải về nhà thì Vương Hướng Văn đã bị Vương Thiết Lan sai đi mua bánh bao nên không thấy. Bây giờ hắn về, vừa nhìn thấy trong nhà có thêm một cậu thanh niên trạc tuổi mình, tò mò nhìn mấy lần rồi mới về phòng.
Vương Thiết Lan vừa làm cá trích vừa hỏi con gái: "Khinh Nhi, tối nay cho Hướng Văn về nhà ở với bọn ta mấy hôm. Chờ cậu của con bớt giận rồi thì để nó về."
Vương Hướng Văn vốn không phải người giỏi kiềm chế lời nói, nghe Vương Thiết Lan nói vậy liền vội bướng bỉnh: "Con không về, chờ con tìm được việc bao ăn ở dưới huyện thì sẽ lên huyện ở luôn."
Vương Thiết Lan tỏ vẻ ghét bỏ: "Thôi dẹp đi, con nghĩ bây giờ việc dễ tìm lắm à, trên phố nhiều người tìm không ra việc, ngày nào cũng như lũ đầu đường xó chợ, cứ đi lang thang. Con đừng có để người ta lừa."
Vương Hướng Văn tức giận: "Lừa gạt cũng toàn lừa người có tiền, con có tiền đâu mà lừa!"
Vương Thiết Lan bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày thành khẩn: "Thì cũng phải!"
Tôn Khinh trực tiếp bật cười, bực mình kéo Vương Hướng Văn đến chỗ bếp.
"Muốn ăn cơm thì đến xào rau, nhặt mấy con tôm vừa nhảy ra kia rửa sạch thả vào nồi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận