Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 412: Hảo hảo nói, rốt cuộc như thế nào hồi sự nhi! (length: 4094)

Tôn Khinh miệng liên hồi nói, như pháo nổ, tiếp tục oanh tạc: "Ngươi có, ngươi có, ngươi liền có! Ta đều thương thành thế này, ngươi liền quan tâm cũng không nói một câu, ở trong lòng ngươi, con trai ngươi, liền quan trọng hơn ta?"
Giang Hoài đáy mắt thoáng qua bất đắc dĩ, một tia tinh quang chợt lóe.
"Ngươi bị thương?"
Tôn Khinh không hề do dự, mặt mày ủ dột chỉ vào mũi mình, ánh mắt long lanh như nước, giống như vừa mới rửa qua, một bộ mặt lên án nhìn Giang Hoài, trên lông mi còn đọng lại nước mắt chưa khô, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, lại phối hợp dáng vẻ lê hoa đái vũ, đủ khiến mọi người đàn ông nhìn thấy đều phải điên đảo.
"Mũi của ta đau quá, đau quá, muốn gãy mất rồi!" Tôn Khinh yếu ớt khóc lóc kể lể.
Giang Hoài: Vậy vừa rồi không phải ý đó?
"Ngươi bỏ tay ra, ta xem thử!"
Tôn Khinh hừ lạnh một tiếng, đại lão đều hạ mình, nàng cũng không phải là người không biết điều, không biết xuống bậc thang.
"Ngươi xem, có bị rớt ra không?" Tôn Khinh mếu máo nói.
Giang Hoài nhìn chóp mũi đỏ hồng, không rõ là do khóc hay là va đập.
"Đỏ." Giang Hoài thành thật nói.
Tôn Khinh hung hăng lên án: "Chắc chắn là do đụng mà ra!"
Giang Hoài: Ngươi nói vậy là vậy đi!
Tôn Khinh nhìn chằm chằm mặt Giang Hoài, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Không thể nào? Mũi nàng thật sự bị lệch rồi sao?
Tay Giang Hoài vừa chuẩn bị đỡ người đang ngửa ra sau thì người kia đã như một cơn gió lốc vọt vào trong phòng.
Tay Giang Hoài đang đưa ra khựng lại, người trong phòng lại như cơn gió lốc chạy ra, mấy bước tới trước mặt, thân người nghiêng đi, trực tiếp nằm xuống sofa, đầu vừa vặn gối lên đùi hắn.
Giang Hoài im lặng hai giây mới nói: "Có cần đi bệnh viện không?"
Tôn Khinh buồn bực bĩu môi nói: "Chắc là không cần!"
Vừa rồi va chạm mạnh như vậy, mũi nàng lúc này lại không đau.
Chẳng lẽ lần trước đã được tôi luyện rồi sao?
Giang Hoài cúi đầu nhìn người đang đầy mặt không vui, hạ giọng, dùng giọng mà hắn cho là không dọa người, căn dặn: "Lần sau cẩn thận một chút!"
Tôn Khinh lập tức bất mãn.
"Ông xã, ý anh là chê em lỗ mãng sao?"
Giang Hoài tập trung ánh mắt vào đỉnh đầu Tôn Khinh, nói một cách bình thản: "Không có."
Tôn Khinh lập tức tỏ ra tìm lỗi, tức giận tố cáo: "Anh chính là có, cả nhà anh đều khi dễ em. Hôm nay ở nhà mẹ em, em đang ngủ, em trai anh lẻn vào phòng. Nếu không phải em trai út cản lại, chắc anh ta làm chuyện gì xấu rồi!"
Giang Hoài cứng người, tiếng hỏi trầm thấp mạnh mẽ, trong nháy mắt vang lên.
"Chuyện là thế nào?"
Ánh mắt Tôn Khinh chợt lóe lên, một mặt ủy khuất nói: "Thôi, dù sao hắn cũng là em trai anh, không muốn vì em, mà làm hai anh em không thoải mái!"
Giọng Giang Hoài lạnh dần: "Nói cho rõ, rốt cuộc là thế nào!"
Tôn Khinh nhanh chóng ngồi dậy, như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của thầy giáo, kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra trong nhà, thêm mắm thêm muối.
Đặc biệt nhấn mạnh mấy lần người nhà họ Giang nhìn lén, sau đó dùng xe gắn máy phun khói để làm nền, điều tra rõ bên cạnh nàng không có ai, rồi mới làm ra cái "đại sự" kia!
"Ông xã, lần trước anh rốt cuộc đã nói với nhà họ Giang và nhà họ Lưu thế nào vậy, bọn họ không quay lại tìm em nữa chứ?" Tôn Khinh sợ hãi không dám nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài đứng lên: "Em nói hắn hiện tại ở cục công an?"
Tôn Khinh nhanh chóng gật đầu, vị đại lão này làm nàng có chút sợ hãi.
Giang Hoài quay đầu nhìn Tôn Khinh, vừa định nói đi cục công an xem thế nào thì bên ngoài vang lên một tiếng động lớn.
Trong lòng Tôn Khinh nghiến răng: Chắc chắn là tên dưa leo Vương Hướng Văn kia rồi!
Không biết lời khách sáo và thuốc nhỏ mắt hiện tại có còn tác dụng không? Lúc này đến, nàng còn diễn thế nào đây?
Tức quá!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận