Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1184: Lão công, phòng đều bán? (length: 4123)

Nghĩ rõ ràng về sau, Phương Nhã cũng không coi khinh người, dựng thẳng lỗ tai, an tĩnh ở một bên nghe.
Tôn Khinh đã theo thói quen lấy lòng cả nhà, nói ra những chiêu trò nhỏ tiết kiệm tiền.
Thật sự là moi đến từng sợi tóc!
Tiết Linh ban đầu cũng chỉ là phối hợp Tôn Khinh nói chuyện, nghe nghe, thái độ xem thường quần áo liền thay đổi.
Kiểu dáng cũng không tính là khó coi, không hỏng không xấu, có thể mặc được thì cứ mặc!
Tôn Khinh miệng như có suối tuôn, nói chuyện một hồi, liền từ chuyện tiết kiệm tiền, chuyển sang vấn đề làm kế mẫu.
"Tháng trước, đứa con trai lớn của nhà chúng ta, thiếu chút nữa làm tức chết ta!" Tôn Khinh giả vờ biểu tình hung tợn.
Đôi mắt Phương Nhã bỗng sáng lên, như thể hiểu ra điều gì đó, vội vàng hỏi Tôn Khinh: "Sao vậy? Hắn làm gì khiến ngươi tức giận?"
Tôn Khinh trong lòng cười thầm, mặt lại ra vẻ sầu khổ nói: "Hắn không có việc gì lại đi kiếm chuyện, mách với lão Giang nhà chúng ta, nói ta không cho hắn ăn cơm, bớt tiền tiêu vặt của hắn!"
Ánh mắt Phương Nhã lóe lên, nghĩ đến Hạ Quảng Khôn nói với nàng chuyện Mạnh Cẩm Vân đối xử không tốt với ba người con trai, vội hỏi: "Lão Giang nhà các ngươi có nói ngươi không?"
Tôn Khinh liếc nàng một cái, ảo não nói: "Nói vài câu, ta chẳng qua chỉ là lúc ăn cơm, nói con trai hắn vài câu thôi mà? Có phải nói là không cho hắn ăn cơm đâu. Tiền tiêu vặt cũng đâu có nói là không cho, chẳng qua là ưu tiên cho em trai ta dùng, em trai ta đang cần gấp, hắn thì có vội đâu. . ." Tôn Khinh hạ giọng, càng nói càng nhỏ.
Đôi mắt Phương Nhã lại sáng lên, sao nàng lại quên mất Mạnh Cẩm Vân còn có một người em trai chứ?
Tiết Linh sợ Tôn Khinh nói ra nhiều chuyện xấu, vội giục nàng thu dọn quần áo.
"Ngươi không phải tới giúp ta thu dọn sao? Không thu dọn thì khi nào mới xong hả!"
Phương Nhã thấy Tiết Linh thúc giục như vậy, vội vàng đứng lên cười nói: "Ta cũng tới giúp ngươi nhé~"
Tiết Linh ngây người, trong mắt lóe lên vẻ không dám tin, hoàn hồn lại, vội gật đầu.
"Ừm, cảm ơn ngươi nha. . ."
Lúc sắp thu dọn xong quần áo, Hạ Quảng Khôn ở dưới lầu gọi người.
Phương Nhã cầm một đôi đồ trang điểm Tiết Linh đưa cho, vội vàng xuống lầu!
Đợi tiễn Hạ Quảng Khôn đi, Tiết Linh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn chưa hết lo, vội hỏi Tôn Khinh: "Nàng có nói với Hạ Quảng Khôn không?"
Tôn Khinh lập tức cười với nàng: "Không đâu, nàng có ngốc mới đi nói với Hạ Quảng Khôn, nhiều nhất là nói chuyện thu dọn quần áo, còn có chuyện tặng đồ trang điểm thôi!"
Trong lòng Tiết Linh vẫn không an tâm.
Chuyện này chẳng phải là đang xúi giục Phương Nhã phản lại Mạnh Cẩm Vân sao?
Thời gian cũng không còn sớm, Giang Hoài cùng Trương Quân nói hai câu, liền mang Tôn Khinh về nhà.
Tiết Linh vẫn còn lo lắng, Diêm Vương dễ lừa gạt, tiểu quỷ khó chơi, Phương Nhã có dễ bị lừa như vậy sao?
Nhân lúc Tôn Khinh còn chưa lên xe, Tiết Linh vội vàng trách móc: "Mai ta đến tìm ngươi, chờ điện thoại của ta!"
Tôn Khinh lập tức hạ cửa sổ xe xuống, khoát tay: "Biết rồi, đi thôi!"
. . .
Trên đường về, Giang Hoài vẫn luôn mặt mày nghiêm nghị, không nói câu nào.
Tôn Khinh biết ngay đại ca đang tính sổ!
"Lão công, phòng đều bán rồi sao?"
Giang Hoài im lặng mấy phút mới nói: "Lần sau ta sẽ đi xem trước, rồi mới để ngươi đi!" Giọng Giang Hoài như thề thốt, vừa nói vừa nắm chặt tay lái.
Tôn Khinh vội vàng chuyển đề tài, nói về chuyện của Hạ Quảng Khôn và Phương Nhã.
Đêm khuya đường vắng, không thể kích động!
. . .
Về đến nhà đã gần mười một giờ, phòng Giang Hải vẫn sáng đèn, hai cậu choai choai, lạch bà lạch bạch vừa ăn vừa nói chuyện.
Giang Hoài kéo Tôn Khinh đi vòng qua cửa phòng bọn họ, về đến phòng, quay người khóa trái cửa!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận