Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 380: Gả cho người, cũng biết nói tiếng người! (length: 4264)

"Khinh Nhi, bọn họ mấy cái ổn không?" Tiết Linh đi theo Tôn Khinh phía sau, cưỡi trên con đường nhỏ giữa đồng ruộng, không khí trong lành, tinh thần sảng khoái!
Tôn Khinh mười phần chắc chắn đảm bảo: "Không có vấn đề, khẳng định không có vấn đề mà..."
Tiết Linh nghe xong, trong nháy mắt đã quên mấy tên thanh niên choai choai đó.
Rất nhanh tới thôn Thượng Hà, người trong thôn suýt chút không nhận ra là ai!
"Kia không phải Tôn Khinh nhà lão Tôn sao?"
"Cái gì mà Tôn Khinh nhà lão Tôn, là con dâu lớn nhà họ Giang đấy!"
Một vài người nghe thấy thế liền cười hắc hắc.
Tôn Khinh lần lượt lên tiếng chào hỏi, dẫn Tiết Linh, đi thẳng vào nhà.
"Gả cho người rồi quả là không giống, cũng biết nói tiếng người..."
Tiết Linh vừa hay nghe thấy câu này, lập tức chột dạ rụt cổ lại.
Nghĩ lại, lại không phải nói nàng, nàng làm gì mà phải chột dạ chứ!
Tôn Hữu Tài hôm qua nhổ cỏ cả ngày, hôm nay còn một chút là xong việc, có thể đi tưới nước!
"Ba... Mẹ..."
Tôn Khinh nháy mắt đã đến ngay trước mặt.
Vợ chồng Tôn Hữu Tài vừa thấy là bọn họ, lập tức ném liềm trong tay, chạy nhanh từ trong ruộng nhà mình ra.
"Khinh Nhi, Linh Nhi, sao các con lại đến đây?"
Tiết Linh dựng xe, nửa đùa nửa thật nói: "Hôm đó ta nói với thím mang đồ ăn, kết quả hôm sau ta đến, các người không có ở nhà. Tiếc cho số đồ ăn đó, đều vào bụng Vương Hướng Văn hết rồi."
Vương Thiết Lan bị Tiết Linh trêu chọc đến ngại, cười ha ha.
"Con bé này, cái miệng cũng rất hay, mau vào nhà nghỉ ngơi chút đi, có uống nước trà không? Ta pha cho các con nước đường đỏ nhé?"
Tiết Linh vội giữ chặt bà: "Không cần không cần, con là đến giúp một tay, chứ không phải đến ăn uống miễn phí."
Tôn Hữu Tài hiếu kỳ hỏi con gái một câu: "Chỉ có hai đứa con đến thôi à, Tiểu Đệ và Hướng Văn đâu?"
Tôn Khinh vừa cười vừa dắt xe điện vào nhà, vừa nói: "Ở đằng sau thôi, một lát là đến ngay."
Vương Thiết Lan không để khách phải động tay, giúp Tiết Linh dắt xe điện vào nhà.
"Thím nhỏ này, nhà bà có khách tới hả?" Hàng xóm đi ngang qua cười nhòm vào trong.
Vương Thiết Lan trực tiếp đối đáp một câu: "Khách khứa gì chứ, con gái tôi về rồi đấy!"
Hàng xóm nhìn chằm chằm hai chiếc xe điện xem đi xem lại mấy lần, thấy không ai mời vào nên mới bĩu môi bỏ đi.
Người vừa đi khỏi, Vương Thiết Lan đã bắt đầu mắng.
"Lưu Tảo Hoa cái thứ thất đức rặt một mùi khói, còn không biết xấu hổ mà đến nhà ta, hôm nay mà không phải nể mặt Linh Nhi, ta đã đánh cho một trận rồi!" Vương Thiết Lan tức giận nói.
Tôn Khinh nghe thấy cái tên này thấy có chút quen, bỗng nhớ ra: "Là cái bà mối Tiểu Mẫn đó à?"
Vương Thiết Lan vỗ đùi một cái: "Không phải là nó thì là ai, mấy hôm nay danh tiếng của nó thối cả làng ai cũng biết, vậy mà còn dám đến nhà ta, đồ tồi." Giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
Tôn Khinh nghe xong liền hào hứng, nhanh chóng thúc giục: "Mẹ, mẹ kể cho con nghe một chút xem, nhà Tiểu Mẫn giờ ra sao rồi? Người nhà họ Lưu đến đón chưa?"
Tiết Linh cũng ở một bên phụ họa: "Thím à, kể đi, kể cho con nghe đi mà~"
Vương Thiết Lan không chịu nổi bị lay qua lay lại, vội vàng nói: "Để mẹ rửa tay đã, trên người toàn bùn, đừng có làm bẩn hết người con đấy!"
Tôn Hữu Tài nghe con gái nói, liền xách một chậu nước lớn, rửa sạch tay rồi xuống dỡ đồ.
"Khinh Nhi, sao con lại mua nhiều đồ ăn vậy, bố mẹ cũng ăn không hết mà?" Tôn Hữu Tài vừa nói vừa mừng.
Tôn Khinh: "Không hoàn toàn là cho ba mẹ đâu, trong đó có sườn, trưa ba mẹ xem hầm một nồi, đằng sau còn có bảy thằng nhóc nữa đấy?"
Tôn Hữu Tài nghe xong, mắt cũng tròn xoe.
"Sao lại có nhiều người đến vậy?"
Tôn Khinh giới thiệu mọi người một lượt xong nói: "Đến giúp ba mẹ làm việc đó, mau dựng cái giếng lên đi, lát nữa bọn họ tới, bắt họ làm việc!"
Tôn Hữu Tài ngại ngùng: "Sao có thể để bọn nó làm việc chứ." Một đám choai choai chẳng dễ gì quản, nhỡ chúng mệt mỏi cãi cọ với mình thì phải làm sao?
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận