Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 856: Giang Lai, nhũ danh nhi tới tới! (length: 4004)

Coi như đại lão thì cứ nghĩ chiếm lấy bát cơm lâu dài, không muốn cho bảo bối ăn!
Nàng này là mẹ mới sinh, cũng thật là khó khăn a!
Giang Hoài nghĩ ngợi hai ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra tên cho bảo bối.
"Giang Lai... Lão công, cái tên này..." Có hơi quê mùa!
Giang Hoài hờ hững đáp: "Ngươi tới thì bảo bối liền đến."
Một giây sau... "Lão công, cái tên này của bảo bối hay quá, rất văn nghệ, rất có phong phạm, ta thích lắm. Bảo bối chắc chắn cũng cực kỳ, vô cùng thích!" Tôn Khinh kích động ra mặt, đồng thời vô cùng chân thành, thật tâm nói.
Giang Hoài yếu ớt nhìn Tôn Khinh, hai giây sau mới hỏi: "Ngươi thật sự thấy hay?"
Tôn Khinh ra sức gật đầu, nghiêm túc nói: "Cái tên này, cực hay! Không có cái tên nào hay hơn nữa!"
Giang Hoài ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu là ngươi đặt tên cho bảo bối, ngươi sẽ đặt kiểu tên gì?"
Tôn Khinh không cần nghĩ ngợi đáp: "Giang Phúc Quý, Giang Chiêu Tài, Giang Tiến Bảo, Giang Hàm Ngư, Giang Phiêu Lượng..."
Một tràng dài những cái tên khiến Giang Hoài nổi da gà, không cái nào giống cái nào, còn đang tiếp tục lẩm bẩm.
Giang Hoài vội vàng ngăn lại: "Giang Lai, ta cũng thấy cái tên này khá hay!"
Tôn Khinh lập tức mắt sáng long lanh nhìn Giang Hoài: "Lão công, em yêu anh nhất nha ~"
Giang Hoài ôm người vào lòng, cũng không biết nên cười hay nên khóc!
Dạo gần đây Giang Hải, Điền Chí Minh bọn họ thành tích cứ như tên lửa, lên vùn vụt.
Sau khi kỳ thi năm sau qua, đợt họp phụ huynh đầu tiên tới!
"Khinh Khinh tỷ, chị nói với ba em một tiếng đi mà ~" Giang Hải nhăn nhó mặt mày, chẳng dám nhìn Tôn Khinh.
Người sau nuốt miếng cơm kê trong miệng xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Ngại hả?"
Giang Hải lập tức xù lông như mèo bị dẫm phải đuôi: "Ai ngại chứ? Ta còn không biết hai chữ đó viết thế nào!"
Tôn Khinh cố tình trêu hắn: "Vậy thì coi chừng ăn đòn đấy!"
Giang Hải lập tức quên cả ngại ngùng, tức giận nói: "Không muốn cho ba em đi, thì nói sớm đi!"
Tôn Khinh cười nhạo: "Nói cứ như là ba em muốn đi lắm vậy!"
Một câu nói nháy mắt dội gai vào lòng hắn ta!
"Khinh Khinh tỷ à, em cầu xin chị mà ~"
"Mẹ kế nhỏ?"
Tôn Khinh không vui lườm hắn một cái: "Gọi mẹ ruột cũng chẳng sao!"
Giang Hải trực tiếp đen mặt, tức giận hất mạnh một bát thức ăn đầy về phòng.
Vương Thiết Lan ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía: "Khinh Nhi, thằng bé Giang Hải này không tệ, chỉ là hơi không biết đùa thôi, con lớn hơn nó, không thể nhường nó chút sao? Nó còn ngày ngày trông con cho con đấy?"
Tôn Khinh trực tiếp trợn mắt nhìn bà: "Tôi cũng là trưởng bối đấy? Đâu có thấy nó kính già yêu trẻ gì?"
Một câu nói khiến Vương Thiết Lan câm nín.
Buổi tối Giang Hoài trở về, Tôn Khinh lập tức nũng nịu xà vào.
"Lão công ~" giọng nói tội nghiệp.
Giang Hoài nhíu mày nhìn người đang dựa vào mình: "Ở cữ, khó chịu" ?
Hơi khó chịu, nhưng đó không phải là trọng điểm!
"Giang Hải nói em rồi!" Tố cáo trước để lấy lòng.
Giang Hoài vỗ về tay vợ khựng lại: "Nó lại trêu chọc em thế nào?" Vẫn không nhớ bài học sao?
Tôn Khinh đáng thương hề hề, giọng mũi nồng đậm, nhỏ giọng kể tội.
"Đại Hải nói em cản anh, không cho anh đi họp phụ huynh!"
Giang Hoài nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước đây là do anh không có thời gian đi, chứ đâu phải em cản."
Tôn Khinh giọng điệu ỉu xìu nói: "Nhưng thằng nhãi đó lại đổ hết trách nhiệm lên đầu em rồi!"
Giang Hoài rất nghi ngờ là hắn có lá gan đó!
"Một lát nữa anh đi thu thập nó!"
Giang Hoài vừa nói vừa muốn đứng lên đi, Tôn Khinh vội giữ người lại.
"Chờ một chút đã, bây giờ nó đang dỗ tới tới đấy, đợi nó dỗ tới tới ngủ rồi anh hẵng đi, để nó lại bỏ ngang công việc thì sao!"
Giang Hoài: "..." Quả là em!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận