Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 717: Đoán chừng là công trường bên trên làm việc nhi quá mệt mỏi! (length: 4009)

Không phải là cái bọc sao? Sao lại thành găng tay da?
Tôn Khinh liếc mắt nhìn Giang Hải: "Ta đã nói rõ với ngươi trước đó rồi, những người ta quen biết, không ai gửi bưu kiện cho ta cả. Nhỡ đâu lại là kẻ thù của ta gửi tới thì sao, trong đó có thể là mèo chết, chó chết hoặc là thứ gì đáng sợ hơn thì sao..."
Không đợi Tôn Khinh nói tiếp, Giang Hải đã chủ động đi đeo găng tay vào.
Kết quả không có mèo chết, cũng không có chó chết, càng không có lưỡi dao.
Mà là mấy bộ quần áo đang thịnh hành, còn có một bộ khăn quàng cổ và mũ! Chất lượng đều rất tốt!
"Khinh Nhi, ai gửi cho ngươi vậy?"
Tôn Khinh nhìn quần áo, bỗng nhiên nghĩ đến một người.
Tám chín phần mười là Tần Tương gửi cho nàng, trước kia lúc Tần Tương đi, cũng từng mua cho nàng một bộ quần áo.
Trừ Tần Tương ra, cũng không còn ai khác.
Chuyện của Tần Tương, Tôn Khinh không nói với Vương Thiết Lan, tránh nàng lắm mồm ba hoa ra.
"Ta nhớ rồi, chắc là một cô em kết nghĩa đã lâu không liên lạc của ta. Trước kia ta đã giúp đỡ nàng."
Vương Thiết Lan nghe Tôn Khinh nói vậy, liền cười ha ha cất đồ vào.
Giang Hải buồn bực lẩm bẩm: "Gửi đồ thì cứ gửi thôi, làm gì thần thần bí bí vậy?"
Tôn Khinh lườm hắn một cái: "Quần áo giặt rồi cất đi, đợi thời tiết mát mẻ thì mặc."
Đồ gửi tới đều là quần áo mùa thu và mùa đông, Tần Tương thật có tâm.
Một trận mưa thu, trời một lần lạnh, sau một trận mưa, sáng sớm một đêm đã mát mẻ.
Vương Thiết Lan mua thức ăn về thì gặp dì Lý, mấy hôm nay, dì Lý cứ như người mắc bệnh tâm thần, lúc thì quên cho muối vào sủi cảo, lúc thì cho muối quá tay, nhân bánh thì lúc nhão, lúc thì sống.
Quán sủi cảo suýt nữa phải đóng cửa, may mà con trai dì Lý gọi điện về nói con gái ở chỗ hắn.
Bây giờ dì Lý gặp ai cũng khoe con gái nghỉ hè ra ngoài tự mình kiếm tiền sinh sống.
Tinh thần của dì vừa lên, quán sủi cảo lại từ từ đông khách. Ngay cả những người đến ăn cơm cũng trở thành mặt lạ, trước đây toàn là mặt quen không à.
"Đại muội, lại mua thức ăn đó à!" Dì Lý nhiệt tình chào hỏi Vương Thiết Lan.
Vương Thiết Lan cười ha ha vác giỏ: "Đúng rồi, con gái ta có bầu ăn uống tốt lắm, không kén gì cả!"
Dì Lý nghe vậy, vui vẻ nói: "Hồi mang bầu thằng con trai ta cũng vậy, có bầu cái gì cũng ăn, đợi sinh ra, con cũng chẳng kén ăn, dễ nuôi!"
Vương Thiết Lan bỗng đổi giọng: "Nó thì không kén, nhưng thằng rể ta kén đấy! Ngày ba bữa bảo ta phải mua đồ ngon, đồ gì đắt cứ mua, gà vịt thịt cá không thể thiếu, đúng rồi, thằng rể còn nhờ người mua cho con gái ta mấy thùng sữa bột, đắt tiền lắm đó!"
Dì Lý lại muốn khen con trai mấy lần, nhưng không biết nên nói gì.
Vương Thiết Lan vô cùng đắc ý vác giỏ đi.
Con trai lợi hại thế nào chứ? Có ở bên cạnh mình đâu? Con gái giỏi giang thế nào chứ? Có bằng con gái của mình đâu?
Con rể, con gái cộng lại, so với mười đứa con gái, con trai của nhà người khác cũng chẳng sánh bằng!
Chớp mắt đã đến lúc Giang Hải khai giảng, trước khi khai giảng, Cao Tráng đột nhiên đổi ý, không đi nhà máy hóa chất làm việc nữa.
Vì chuyện này, bố mẹ Cao Tráng còn cố ý đến tìm Tôn Khinh.
"Đại Hải ngày nào cũng chơi với Cao Tráng nhà ta, có biết Cao Tráng, vì sao lại không đi làm không?" Mẹ Cao Tráng mặt mày khổ sở hỏi.
Tôn Khinh không trả lời, mà nhường cơ hội cho Giang Hải.
"Đại Hải, các ngươi đều là người cùng trang lứa, ngươi nói đi!"
Giang Hải liếc nhìn Tôn Khinh, nghĩ thầm, ngươi cũng có hơn ta mấy tuổi đâu chứ?
Nhưng ngoài miệng lại nói: "Chắc là làm việc trên công trường vất vả quá đó mà!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận