Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 359: Giang Hải nấu cơm! (length: 4274)

Chớp mắt đã đến mười hai giờ, thông báo tuyển nhân viên bán hàng đã dán ra, không ít đám trai trẻ đi ngang qua ghé vào hỏi.
Việc đăng ký này liền giao cho Trương Trung Viễn, nàng muốn đi ăn cơm!
"Chị, chị lấy hết tiền trong cửa hàng, Trương Trung Viễn sao mà lại để chị cầm vậy?"
Tôn Khinh liếc hắn một cái: "Nói nhảm, đó là cửa hàng của anh rể ngươi cùng hắn hùn vốn, chị ngươi cầm là tiền nhà, hắn có ý kiến gì được? Với lại, chị ngươi không ra sức sao? Không có chị đứng đó thì hàng có bán được không?"
Mắt Vương Hướng Văn suýt rớt xuống đất.
"Chị nói cái cửa hàng đó, là của anh rể?" Trong ngữ khí toàn là vẻ không dám tin.
Tôn Khinh nhíu mày sửa lại cho hắn: "Là của anh rể ngươi với Trương Trung Viễn, người ta cũng là lão bản, sau này nói chuyện nhớ chú ý chút."
Vương Hướng Văn nào dám không chú ý chứ, chị hắn nói cái gì, chính là cái đó.
Tôn Khinh nói tới đây, không quên dặn Vương Hướng Văn một câu: "Việc anh rể ngươi hùn vốn mở tiệm, đừng nói với người khác, để người ta cũng mở theo thì anh rể ngươi không kiếm được tiền."
Vương Hướng Văn lập tức nói: "Ý chị là chị Linh?"
Tôn Khinh không giấu diếm: "Biết là được, chuyện này trước không nói với nàng, chờ cửa hàng của chị ở huyện đứng vững chân rồi, chị sẽ nghĩ xem nói với nàng như thế nào."
Vương Hướng Văn hiểu ngay, hoặc có lẽ vẫn là chị hắn lợi hại, cái tâm địa này, tám trăm cái hắn cũng so không kịp.
"Chị, nếu chị Linh hỏi thì làm sao bây giờ?" Vương Hướng Văn đề phòng vạn nhất hỏi một câu.
Tôn Khinh dạy hắn nói sao: "Em cứ nói là, chị mày giúp bán hàng, lấy tiền hoa hồng."
Vương Hướng Văn rõ ràng.
Tôn Khinh dẫn Vương Hướng Văn về nhà ăn cơm, trong nhà còn một ít đồ ăn, phải nhanh ăn thôi. Mùa hè đồ để không được.
"Chị, sáng sớm còn bánh bao thịt thừa đấy, không cần mua bánh bao đâu."
Tôn Khinh vừa nghĩ đến một đôi bánh bao thịt buổi sáng, liền trực tiếp rùng mình một tiếng.
"Em ăn bánh bao thịt, chị ăn mì."
Vương Hướng Văn nghe xong lập tức mặt mày hớn hở, còn thực sự có lương tâm quan tâm đến chị mình.
"Chị, sao chị không ăn bánh bao thịt?"
Tôn Khinh trợn mắt trắng xem hắn: Chẳng lẽ nói cho em, bây giờ chị nhìn thấy bánh bao thịt là muốn nôn nhân bánh ra sao!
"Em ăn đi, chị mấy ngày nay ăn nhiều thịt quá rồi, muốn ăn chay!"
Vương Hướng Văn còn coi là thật, vui vẻ chạy về nhà.
Vừa về đến nhà, hai người cùng nhau sửng sốt.
Giang Hải lại đang nấu cơm?
Mắt bọn họ không có bệnh sao?
Giang Hải không vui nhìn người mở cửa đi vào, giờ mới về, khẳng định là cố ý đợi hắn làm cơm xong mới về!
Vương Hướng Văn từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, vừa thấy nồi đã bốc khói, vội chạy tới cầm lấy cái xẻng.
Một nồi thịt phiến, tiếc thật, đã cháy đen rồi, cũng không biết có ăn được không!
Giang Hải hừ lạnh một tiếng, quay người vào nhà. Nếu cẩn thận xem thì sẽ thấy, tai hắn hồng hồng, mặt cũng hồng hồng.
Tôn Khinh vừa muốn đóng cửa cài then thì ngoài cửa truyền đến tiếng chuông xe đạp liên tiếp.
"Đừng đóng cửa, đừng đóng cửa, ta đến đưa đồ vật này!" Điền Chí Minh một cái phóng xe tới, thắng gấp, nhìn rõ người mở cửa, suýt nữa cả người lẫn xe trồng xuống đất.
"Chị Khinh Khinh, sao lại là chị?"
Tôn Khinh cười nhưng không cười nhìn hắn: "Không phải là chị thì em nghĩ là ai?"
Điền Chí Minh ủ rũ xuống xe, thành thật giơ túi đồ trên tay lên.
"Mẹ em bảo em đưa chút dưa muối xào thịt đến cho nhà anh chị!"
Tôn Khinh từ từ nở một nụ cười chân thành: "Đến rồi à, vào đi, trưa đừng về, ăn cơm ở nhà chị luôn!"
Da gà Điền Chí Minh muốn rớt hết cả ra, nhanh chân chạy vào trong nhà. Không cần ai nói, lanh tay lẹ mắt tìm bát sạch sẽ, đem thức ăn gắp ra.
"Chị Khinh Khinh, mẹ em còn chờ em ăn cơm đấy? Em về trước đây..." Nói rồi mà vẫn không dám đi!
Tôn Khinh gọi vào trong phòng một tiếng: "Giang Hải, bạn học em đến đưa đồ ăn này, em rót cho người ta cốc nước ngọt rồi tiễn người ta về đi!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận