Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 661: Xảy ra chuyện rồi! (length: 4199)

Xi măng cùng vật liệu vải nhựa đều không thấy, xi măng còn có cả vật liệu khác, tất cả đều thành cục nổi. Đa phần vật liệu trang trí, chỉ cần dính nước, không dùng ngay thì sẽ trở nên cứng ngắc, không thể dùng lại.
Vương Lục nhìn từng túi cứng như đá, không nóng nảy, không bốc hỏa sao được?
"Hôm qua, ai đắp vải nhựa không có ép kỹ?"
Vương Lục hùng hổ truy hỏi.
Một cái đầu nhỏ nhanh nhảu nói: "Lúc đắp, mọi người đều có mặt, đều dùng gạch đè. Sau khi đè xong, Giang ca còn kiểm tra đi kiểm tra lại, dù gió lớn đến đâu cũng không thể thổi bay được vải nhựa!"
Vương Lục trong lòng chợt có ý tưởng không hay.
"Mấy người đi xung quanh xem, xem có dấu chân không, rồi tìm xem vải nhựa có bị thổi đi nơi khác không?"
Mấy người trông coi công trường lập tức tỏa ra tìm.
Vương Lục vò vò tóc, bực bội đi nhanh gọi điện thoại.
Giang Hoài định dậy sớm ra công trường xem, vừa thu dọn xong định ra cửa thì điện thoại reo.
Giọng Vương Lục sốt ruột và tự trách từ đầu dây bên kia truyền đến: "Giang ca, công trường xảy ra chuyện rồi."
Giang Hoài vội cúp điện thoại, nói với Giang Hải một tiếng, hỏa tốc chạy đến công trường!
Hôm qua Giang Hải khuân gạch không cẩn thận bị gạch đập vào đầu ngón tay, hiện tại bên trong vẫn còn bầm tím. Thấy ba mình cuống cuồng, đau cũng quên luôn, nhanh chóng gật đầu.
Lớp học thêm cậu không có sức, còn không bằng cùng Điền Chí Minh ở nhà luyện đề? Chuyện này Giang Hải không dám nói thẳng với ba, đành phải qua chỗ Tôn Khinh quanh co một chút.
Trước kia cậu chỉ biết ba kiếm tiền không dễ, mấy ngày chạy công trường cùng, mới biết là khó khăn đến mức nào.
Giang Hải không muốn chọc lão đầu tử tức giận, nếu lão đầu tử và mẹ kế có con thật, cậu cũng không giận.
Điều kiện tiên quyết là mẹ kế phải luôn như bây giờ, không được trở nên xấu đi!
Giang Hải đợi mãi, sao còn chưa tỉnh? Nàng sao lại có thể ngủ được như vậy?
Vương Hướng Văn chạy chậm xách đồ ăn tới cửa, vừa bước vào đã giật mình.
"Đại Hải, sao con lại ở nhà? Không đi học à?"
Giang Hải liếc qua Vương Hướng Văn rồi nhìn ra sau lưng anh, xác định ba cậu không đột ngột xông tới, mới ung dung nói: "Không đi, cái thứ đó nghe chán muốn ngủ."
Vương Hướng Văn tiếc rẻ: "Tiền đều đóng cả rồi."
Giang Hải nhíu mày đùa: "Muốn đi thì anh đi học, đừng lãng phí tiền!"
Vương Hướng Văn trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Thôi đi, tiền đó coi như ném xuống sông xuống biển rồi!"
Nói hết lời trong lòng, Giang Hải thấy đặc biệt thoải mái, cảm giác đi đường cũng như bay. Vội giằng lấy đồ ăn trong tay Vương Hướng Văn, vừa lấy vừa nói: "Cái gì đấy, ta đói muốn chết rồi?"
Vương Hướng Văn lần lượt lấy bánh bao lớn trong túi ra.
"Bánh bao nhân cải của cô ta, có hai cái là nhân thịt." Vương Hướng Văn chọn một cái bánh bao thịt đưa cho Giang Hải.
"Một cái để lại cho chị ta, một cái cho anh!" Vương Hướng Văn vừa nói vừa tiếp tục đào trứng gà ra.
"Trứng gà ta ở huyện giờ bán tốt lắm, quả to lắm, cô ta mua về bảo không bằng trứng gà nuôi ở quê ngon, kêu mình tranh thủ ăn, ăn hết rồi cô ấy vào trong quê mua!" Vương Hướng Văn đặt một bát trứng gà ra giữa bàn.
Giang Hải ăn một nửa bánh bao thịt, để lại nửa kia cho Tôn tiểu đệ, còn mình thì tiếp tục ăn.
Giang Hải: "Cô anh đâu, sao không cùng anh đến?"
Vương Hướng Văn vẻ mặt không muốn nhắc tới: "Đừng nói nữa, không biết nghe bà lão nào nói, sáng sớm chợ có người bỏ rau dập, cô ta gà gáy lưng giỏ đầu đã đi nhặt, bây giờ còn chưa về đây."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận