Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 453: Nơi nào có tự mình khen tự mình đát! (length: 4125)

Vương Thiết Lan vỗ đùi một cái, vui mừng hớn hở nói: "Khinh Nhi, ngươi có phải hay không cảm thấy ta cũng được?"
Tôn Khinh: Ta không phải, ta không có, ngươi đừng có nói hươu nói vượn!
Vương Thiết Lan đã khoe khoang lên: "Không phải ta khen tự mình, ta ở trong thôn chúng ta làm việc là thuộc hàng cao thủ. Cả thôn phụ nữ, so với ta sức lực lớn, liền không có mấy ai!"
Tôn Khinh nhanh lên ngăn lại: "Ngươi chỉ làm ruộng và lúc đánh nhau sức lực mới lớn!"
Cũng đừng có mà tự dát vàng lên mặt!
Vương Thiết Lan nghiêm túc phản bác: "Ta không chỉ sức lực lớn, đầu óc còn linh hoạt."
Tôn Khinh che mặt: Hảo gia hỏa!
"Là a, làm ngươi vá cái quần, đều có thể vá thành một cái ống chân!"
Vương Thiết Lan trực tiếp bị đốp cho nghẹn lời.
Đến nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Ta chỉ may vá không giỏi thôi, còn những việc khác, cái gì cũng tốt!"
Tôn Khinh mặt không biểu tình: "Ngươi chỉ có sức lực lớn là tốt, những cái khác đều không tốt!"
Vương Thiết Lan nghe không hiểu, còn tưởng rằng con gái khen mình đấy?
"Sức lực lớn không tốt sao, ta vào vụ gặt lúa, gánh một bao lương thực cũng không tốn sức gì. Người trong thôn như mấy bà lão, đều không có mấy ai làm được."
Vậy mà khiến Vương Thiết Lan đắc ý hư người.
Tôn Khinh yếu ớt thở dài một hơi: Nói chuyện với người như này, cho dù là mắng nàng, nàng cũng có thể nghĩ là khen nàng!
Đầu óc không tốt, hỏng hết mọi chuyện!
"Mẹ, chuyện này mẹ tự hào là được, nhưng đừng đi ra ngoài nói với người khác..."
Vương Thiết Lan đắc ý cười một tiếng: "Vậy là chắc chắn rồi, có ai tự khen mình chứ!"
Tôn Khinh: Ta chịu rồi ~ Trong nhà đều đã sắp xếp ổn thỏa, vợ chồng Tôn Hữu Tài mấy ngày nay cũng không quay về.
Tôn Khinh biết bọn họ nghĩ gì, không phải là sợ lúc người Giang gia tới, Giang Hoài sẽ thiên vị bên kia sao?
Hai vợ chồng bọn họ ở đây, còn có thể che chở cho nàng!
Tôn Khinh cười nói, chuyển chủ đề sang chuyện ngày mai nhà bên tới nhà bái phòng.
"Ba, hai người tới cũng vừa đúng lúc, ngày mai đem gian phòng phía đông dỡ ra."
Tôn Hữu Tài lập tức vỗ tay một cái: "Ta đã bảo hôm nay phải đến rồi, mẹ ngươi cứ phải nói mai đến mới được. Đến mai thì chẳng muộn sao?"
Tôn Khinh bị dáng vẻ của Tôn Hữu Tài chọc cười.
"Đúng đúng đúng, hai người tới đúng là đúng lúc. Dù cho hôm nay hai người không tới, ta cũng sẽ bảo Hướng Văn đi trong thôn tìm hai người."
Hai vợ chồng Tôn Hữu Tài nghe nói có việc làm, hai mắt đều sáng lên. Lập tức xoa tay vào nhau bắt đầu tìm việc để làm!
"Khinh Nhi, trong nhà muốn mua gì không, ta và mẹ con nhanh đi mua?"
Tôn Khinh hai tay dang ra, nghiêm túc nói: "Chuyện này làm sao ta biết được, chẳng phải là đều do hai người quyết định sao?"
Tôn Hữu Tài lập tức nhận ra, một hồi cao hứng, đã quên béng mất!
"Được, ta nhanh lên xem trong nhà còn thiếu gì!" Tôn Hữu Tài lập tức hô hào Vương Thiết Lan cùng Vương Hướng Văn, ba người bận bịu quay như chong chóng.
Khoảng bốn giờ chiều, Tiết Linh tới, vừa thấy cửa lớn mở toang, liền cưỡi xe điện, vô cùng hưng phấn hướng vào trong, suýt chút nữa đã đâm phải Tôn Hữu Tài đang khuân đồ ra ngoài.
"Ôi trời đất ơi! Cô nương ơi, cô chậm lại một chút..." Tôn Hữu Tài tay đang cầm đồ vật, vứt vội một cái, nhanh tay bắt lấy cái đuôi xe của Tiết Linh!
Tiết Linh loạng choạng mấy cái mới đứng vững.
Đều tại hôm nay đi đôi giày gót nhỏ này, đứng cũng không vững.
"Chú, Khinh Nhi đâu ạ?" Tiết Linh từ chỗ gác chân, mang xuống một trái dưa hấu.
"Còn chưa tỉnh hả? Sao lại mang đồ đến, nhà các cháu tự mà ăn thôi chứ?" Tôn Hữu Tài nhanh chóng chống xe điện, vội vàng đi ôm dưa hấu.
"Trái dưa hấu này, thật là to, vừa nhìn liền biết không phải dưa ở vùng mình." Tôn Hữu Tài theo thói quen gõ một cái lên quả dưa.
Răng rắc một tiếng, trực tiếp làm nó vỡ toạc.
"Má ơi... Cũng chín quá rồi..." Tôn Hữu Tài và Tiết Linh giật mình, vừa thấy bên trong đỏ au, lập tức cười ha hả!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận