Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1288: Đi nhanh lên đi nhanh lên ~ Ta không hiếm lạ! (length: 4339)

Tôn Khinh nhấc mắt xem liếc một cái đồng hồ treo tường, mềm mại đẩy nhẹ người bên cạnh.
"Còn không mau đi mở cửa, một lát nữa bọn họ trở về, thấy cửa đóng, còn cho rằng chúng ta làm gì đâu?" Tôn Khinh giọng nói cười nhẹ nhàng, âm cuối có chút móc câu, nghe mà làm xương người mềm nhũn.
Giang Hoài liền như mèo vờn, lại dùng sức cọ hai cái, mới dùng chăn phủ giường lên người, rời giường đi mở cửa.
Tôn Khinh nhắm mắt lại, trở về chỗ nằm, toàn thân đều rung động, lăn qua lộn lại.
Đại lão trở về thật tốt ~ Giang Hoài mở cửa không bao lâu, bọn họ liền trở lại.
Giang Lai Lai bé con miệng luôn miệng gọi ba ba ba ba, Tôn Khinh nhướng mày, cố ý giữ người lại.
Lời không cần phải nói.
Ánh mắt là được!
Đại lão nhíu mày, không biết làm gì Tôn Khinh, liếc nhìn nàng một cái. Nhanh như chớp ra tay, cù lét ~ Tiếng cười lớn, xin, tha, nháy mắt truyền ra từ miệng Tôn Khinh.
Tôn Hữu Tài hai vợ chồng nhìn nhau, một chút không để ý, Giang Lai Lai bé con liền chạy đến đẩy cửa.
Vương Thiết Lan vừa định đuổi người về, Giang Hoài đã mở cửa.
"Lai Lai, nhớ ba ba không nè ~ ba ba rất nhớ con á ~"
Tôn Khinh vừa nãy cười đến chảy nước mắt, nghe thấy đại lão nói câu này, nhịn không được cười thầm.
Nàng cố gắng lắm mới moi được chữ 'nhớ' từ miệng đại lão, đại lão nói chuyện với con gái thoải mái vậy sao?
Bực mình ~ Tôn Khinh im lặng nằm xuống lần nữa, dùng nằm ngửa kháng nghị!
Kháng nghị chưa được năm giây, Vương Thiết Lan đã ở ngoài gọi.
"Khinh Nhi à, con rể vất vả trở về, con làm hai món ăn..."
Tôn Khinh: Không đi, hắn lại không có nói mềm mỏng nhớ ta ~ "Đến đây!"
Buổi trưa Giang Hải và Tôn tiểu đệ trở về, thấy Giang Hoài cũng giật mình.
"Ba, sao ba đột nhiên lại về vậy?" Không phải còn phải ở đó hơn một tháng sao?
Giang Hoài thuận miệng giải thích: "Bên kia đang có bão, ta ở vài ngày, liền về!"
Giang Hải liếc mắt Giang Hoài, lại liếc Tôn Khinh, im lặng!
Hắn hết lời rồi!
Giang Hoài lườm Giang Hải một cái, giọng điệu nghiêm khắc: "Ăn cơm!"
Giang Hải ngoan ngoãn ăn cơm, không ý kiến gì!
Giang Hoài chuyến này không về phí, lại còn mang đồ cho tất cả mọi người.
Tôn Khinh sáng sớm đã lôi ra xem, ăn cơm xong, nàng chào Giang Hoài, rồi mang đến cho Giang Hải.
"Xem, ba ngươi đối với ngươi tốt không này, mang cả sách ngươi thích về đấy!" Năm quyển sách dày như gạch, "bịch" một tiếng, đặt lên bàn.
Khiến cây bút trên tay Giang Hải, cũng suýt rơi!
Giang Hải: Thảo ~ Thà không về còn hơn. Lần trước gửi cho hắn, hắn còn chưa xem hết a ~ Tôn Khinh cười tủm tỉm rời đi, trước khi đi không quên nhắc nhở Giang Hải lúc đọc sách, cũng phải làm hết bài tập cô giao.
"Hải à, ba con ký thác hy vọng vào con đấy ~" Tôn Khinh phải nghiêm túc nhìn Giang Hải.
Cậu ta trừng mắt nhìn hai giây, hung hăng lắc đầu!
Mau đi mau đi ~ ta không thèm ~ Sau khi đưa cho Giang Hải, như thường lệ chăm sóc Vương Hướng Văn.
"Em à ~ anh rể thương em quá đi, lại mang sách cho em đấy? Mang cho Giang Hải có, cho em cũng có y chang. Em có vị trí quan trọng trong lòng anh rể đó nha!"
Vương Hướng Văn nước mắt lưng tròng, cũng không biết là cảm động, hay là bị chồng sách dày như gạch dọa cho.
Tôn Khinh thấy Vương Hướng Văn như vậy, lập tức lấp liếm: "Cho nên đó, sau này em lớn, phải hiếu kính anh rể cho tốt, biết không?"
Vương Hướng Văn lập tức cuống cuồng như gà mổ thóc, dùng sức gật đầu lia lịa.
"Biết rồi, tỷ, sau này nhất định em sẽ báo đáp hiếu kính chị và anh rể ạ ~" Sách, có thể không đọc sao?
Tôn Khinh từ từ nở nụ cười gian như hồ ly: "Hiếu kính anh rể là được, tỷ của em có già đâu..."
Tôn Khinh nói xong, quay đầu đi rồi!
Vừa định về phòng, "cạch cạch bang" tiếng gõ cửa vang lên.
- Hết chương 10, ngày mai tiếp tục!
Cố lên cố lên cố lên!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận