Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 107: Đồng dạng lời nói, cũng đưa cho ngươi, ta không tha thứ! (length: 4245)

Tống Lai Đệ liền như bị kẹt lại, xoay người chín mươi độ rồi cứng đờ tại chỗ.
Cố ý, nàng chính là cố ý.
"Ngươi cái đồ hồ ly tinh, nói không giữ lời, nói là, ta xin lỗi thì coi như cho qua rồi?"
Đối mặt lời chỉ trích, Tôn Khinh thong dong cười một tiếng, xem Tống Lai Đệ như xem đồ ngốc: "Ai quy định, ngươi xin lỗi thì ta nhất định phải tha thứ ngươi? Đầu óc có bệnh à?"
Tống Lai Đệ hỏa khí bùng lên đến đỉnh đầu, hết lần này tới lần khác lại không làm gì được Tôn Khinh, cả người tức tối thở hổn hển.
Tôn Khinh lại đưa tầm mắt về phía Lưu Dân Sơn: "Nàng đã xin lỗi xong, bây giờ tới lượt ngươi."
Lưu Dân Sơn vừa mới hết giận, muốn đi thì nghe thấy Tôn Khinh nói vậy, lập tức phản bác: "Ta có mắng ngươi đâu."
Tôn Khinh suýt chút nữa cười tức: "Có gan gây sự thì phải có bản lĩnh giải quyết. Đẩy phụ nữ ra xin lỗi, tính là đàn ông gì."
Lưu Dân Sơn nghe Tôn Khinh nói vậy, thực sự như bị đâm vào tim.
"Nàng làm sai thì đã xin lỗi, ngươi còn muốn hung hăng càn quấy, đừng trách ta không khách khí."
Tôn Khinh cười nhạo: "Ngươi cũng biết nàng làm sai, vậy mà ngươi không phân biệt đúng sai đã lôi kéo nàng tới làm ầm ĩ, thay nàng chỗ dựa làm chủ, không phải là sai càng không thể chấp nhận. Còn nói là dù mắng người thì chúng ta cũng không nên đánh người? Ý ngươi là nói, vợ ngươi mắng đúng, chúng ta phải để nàng mắng à?"
Sắc mặt Lưu Dân Sơn khó coi tột độ, không ngờ vừa rồi mình nói một câu, lại bị người ta tóm được điểm yếu, nhất thời giận bốc lên đầu, ánh mắt hận không thể xé nát Tôn Khinh.
"Vừa rồi ta lỡ lời."
Tôn Khinh được đằng chân lân đằng đầu: "Nói cách khác, ngươi thừa nhận vợ ngươi mắng người không đúng, ngươi không phân tốt xấu chạy tới gây chuyện cũng không đúng?"
Lưu Dân Sơn nghiến răng nghiến lợi, ép bản thân phải nói ra những lời này.
"Đúng, ta thừa nhận, là chúng ta không đúng."
Vốn định tìm cớ vớt vát chút mặt mũi, nhưng nghĩ tới Tôn Khinh giỏi bắt bẻ như vậy, không nể mặt ai, liền không dám trông mong gì nữa!
Tôn Khinh: "Những lời đó, ta cũng trả lại cho ngươi. Ta không tha thứ!"
Lưu Dân Sơn cắn răng, nghẹn cục tức hỏi: "Chúng ta có thể đi chưa?"
Tôn Khinh cười: "Đi đi, sau chuyện hôm nay, mong Lưu chủ và vợ nhớ kỹ bài học, nói không chừng sau này còn có người thấy nhân phẩm các ngươi không ra gì, chạy tới cửa nhà các ngươi mà xem đấy."
Lưu Dân Sơn không nghe hết lời, mặt mày đen xì quay đầu bỏ đi.
Tốc độ đó, chẳng khác gì chạy trốn.
Bị loại người này trì hoãn, cả mặt trời sắp xuống núi, chân trời chỉ còn lại vệt ráng đỏ.
Tôn Khinh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn bảy giờ.
Giang Hoài nhanh chóng sắp xếp cho mọi người về nhà, Tôn Khinh cũng bắt đầu sắp xếp cho hai vợ chồng Tôn Hữu Tài.
"Cha mẹ, tối nay hai người ở nhà con, hay là về nhà?"
Hai vợ chồng Tôn Hữu Tài không chút nghĩ ngợi nói: "Về nhà."
Tôn Khinh nhanh chóng giục họ dắt xe ba gác ra, lại nhét hết đồ ăn sáng mua, cả nửa cái bánh ngọt còn lại vào túi, để họ gói mang đi.
Hối hả đưa người ra cửa, lại cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Vừa tụ tập với Giang Hoài trong phòng, thì Giang Hải hoảng hốt chạy từ trong phòng ra.
"Ba, xảy ra chuyện rồi!"
Trong lòng Tôn Khinh hơi giật mình, chuyện gì lớn vậy, mà sắc mặt Giang Hải đã thay đổi?
Giang Hải hốt hoảng chỉ vào phòng, giọng điệu gấp gáp nói: "Bà ngoại quên mất em trai ở nhà mình rồi!"
Tôn Khinh: Ngọa Tào!
Một người sống sờ sờ cũng có thể quên được à? Đúng là họ!
Giang Hoài cứ như tổ hợp đối lập với Giang Hải, con trai càng hoảng hốt thì anh lại càng bình tĩnh.
"Người đâu?"
Giang Hải rụt cổ lại nói: "Đang ngủ trong phòng đấy ạ!"
- Hết chương 7, ngày mai tiếp tục! Các tình yêu ngày mai gặp, yêu mọi người nhiều nhé!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận