Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 150: Này ai vậy? Đi nhà trẻ đi sai chỗ lạp? (length: 4357)

Giang Hải cúi đầu im lặng ngồi xuống.
Xung quanh tiếng của các bậc phụ huynh lập tức vang lên.
"Đứa trẻ này là người thế nào vậy? Sao trông có vẻ âm u thế."
"Nó hả, là học sinh chuyển trường, hai tháng trước chuyển đến. Nghe nói là gia đình đơn thân, hôm nó đến trường, đều là tự mình đến, người nhà nó không ai đến cả!"
"Thảo nào trông không giống những đứa trẻ bình thường, hóa ra là không ai quản. Nó không có bố hay không có mẹ vậy?"
"Con trai do một mình bố nuôi, chẳng trách như vậy, sau này phải dặn con ta, không được chơi với loại người này!"
"Có phải điều kiện gia đình không tốt không, sao cũng không nói gì?"
"Nghe nói mẹ đứa trẻ này chết vì bệnh, cũng không biết nó có bệnh không, đừng lây cho con ta..."
Tiếng người này nói một câu, người kia nói một câu, giống như thủy triều, trong nháy mắt bao phủ Giang Hải.
Cô giáo chủ nhiệm nhắc nhở hai lần, một câu cũng không nói, các phụ huynh lại bắt đầu nói chuyện. Lời nói càng ngày càng gay gắt.
Cô giáo chủ nhiệm vốn định mở họp phụ huynh sớm một chút rồi cho phụ huynh về. Còn chưa kịp nói gì thì bị giáo viên ở lớp bên cạnh gọi đi.
Phụ huynh vừa thấy cô giáo chủ nhiệm đi, tiếng nghị luận càng không kiêng nể gì cả. Ngay cả cố kỵ cũng không để ý, trực tiếp trước mặt Giang Hải, bảo con mình tránh xa Giang Hải ra, nhìn ánh mắt của Giang Hải cũng ngày càng ghét bỏ, biểu tình đó như thể đang nhìn thùng rác vậy.
Mấy giọng nói không hài hòa vang lên trước sau.
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa mà!"
"Ba, ba có thể đừng nói như vậy không."
"Mẹ..."
Mấy giọng nói đâu thể so được với tiếng ồn ào nói chuyện của các bậc phụ huynh, rất nhanh đã bị đè xuống, dù có không bị đè xuống thì cũng bị các phụ huynh trấn áp bằng bạo lực.
Giang Hải không muốn gây chuyện, học kỳ này mới vừa bắt đầu không bao lâu, hắn đã đổi mấy trường rồi. Nhưng những người này nói chuyện thực sự quá khó nghe.
Nói hắn không sao, nhưng lại nói bố hắn không được!
Một quyền dùng sức nện xuống bàn học, trong phòng học lập tức im bặt.
Nhưng rất nhanh, tiếng của các bậc phụ huynh với cường độ kịch liệt hơn phản ứng lại.
Đặc biệt là mẹ của bạn cùng bàn Giang Hải, càng kéo con gái ra sau lưng, lớn tiếng chỉ trích Giang Hải.
"Làm gì đó, cái đồ con không có mẹ thiếu giáo dục, còn muốn đánh người à!"
Tề Mỹ nghe mẹ mình nói vậy, vội kéo tay bà lại: "Mẹ, mẹ làm gì thế, đừng như vậy."
Chưa đợi mẹ Tề Mỹ mở miệng, tất cả phụ huynh trong phòng học nhất loạt bắt đầu công kích bằng lời nói đối với Giang Hải.
"Mày đánh thử xem, xem chúng tao có đánh lại mày không! Cái đồ như lưu manh tiểu lưu manh thế này, còn đi học làm gì, lên cái rắm gì, đừng lãng phí tiền của bố mày."
"Đồ không cha không mẹ, đừng ở trường làm hư các bạn học khác, bảo cô chủ nhiệm cho nó nghỉ học đi..."
Đột nhiên “Phanh” một tiếng vang lên, cả phòng học tĩnh mịch một cách bất thường.
Tôn Khinh mỉm cười đeo lại ba lô lên vai, như người không có việc gì hỏi: "Xin hỏi đây là lớp 1/3 phải không?"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, tròng mắt Giang Hải co rụt lại, không dám tin ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Tôn Khinh căn bản không cho người ta cơ hội trả lời, lại nói: "Chắc là rồi, ta thấy cả cặp sách của con ta này!"
Tất cả các phụ huynh: "Ngọa Tào! Ai đây, đi nhà trẻ nhầm chỗ rồi hả?"
Tôn Khinh mỉm cười đi đến chỗ Giang Hải và ngồi xuống cái ghế bên tay trái hắn.
Phụ huynh người xem ta, ta nhìn người, đều không nói lời nào.
Người này có lẽ là chị gái của Giang Hải đi?
Vừa nghĩ đến những lời mình vừa nói, các phụ huynh một đám mặt mày khó chịu ngồi lại chỗ.
Sau khi Tôn Khinh ngồi xuống, tiện tay kín đáo đưa ba lô cho Giang Hải: "Cầm lấy, bên trong có tiền sinh hoạt của ngươi đó?"
Giang Hải vụng trộm nhìn Tôn Khinh một cái, đầu ngón tay hơi hơi nắm chặt.
- Bắt đầu chương sáu rồi, tiến lên tiến lên tiến lên!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận