Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 702: Ngươi học tập thành tích cũng không được, làm việc nhi cũng không muốn làm. . . (length: 4043)

Lúc ăn cơm, Tôn Khinh lên tiếng.
"Giang Hải, ba ngươi nói, ngày mai bắt đầu, ngươi tự mình đến công trường kiếm tiền sinh hoạt!"
Đôi đũa gắp đùi gà của Giang Hải "cạch" một tiếng rơi vào trong bát.
Ba hắn nói cái gì?
Không thể nào, chắc chắn là mụ kế nói đó!
Giang Hoài bất đắc dĩ cười một tiếng, hóa ra là chuyện "này".
Tôn Khinh nói tiếp: "Cho ngươi làm công con tiền lương, lão công, công trường bây giờ công nhân một ngày thiếu bao nhiêu tiền?"
Giang Hoài: "Mười đồng."
Tôn Khinh mở to hai mắt: "Tăng lương rồi à?"
Giang Hoài: "Trời nóng nực, tiền lương cho cao hơn chút thôi!"
Tôn Khinh gật đầu: "Một ngày mười đồng, ba mươi ngày cũng được ba trăm đồng, không ít đâu!"
Chưa đợi Giang Hải lên tiếng, Cao Tráng đã mở miệng trước.
"Chú, công trường của chú còn nhận người không? Cháu cũng muốn đi."
Tôn Khinh liếc mắt ra hiệu cho Giang Hoài, người sau đáp: "Nhận."
Cao Tráng lập tức vui vẻ cười lớn.
Giang Hải vốn định nói không muốn lại đành nuốt xuống.
Điền Chí Minh, Lý Đại Bằng, Lâm Hữu ba người cũng động lòng.
"Chú, cháu cũng muốn đi?" Lâm Hữu mở lời trước.
Tiếp đó Điền Chí Minh và Lý Đại Bằng cũng nói muốn đi.
Giang Hoài gật đầu: "Sáng mai sáu giờ rưỡi tại cửa nhà ta chờ, ta vừa vặn đi công trường, dẫn các cháu cùng đi qua!"
Cao Tráng bốn người lập tức reo hò một trận.
Trừ Giang Hải.
...
"Ba, con không muốn đi!" Giang Hải ỉu xìu nói với ba mình.
Giang Hoài: "Con học hành thì không được, làm việc cũng không muốn làm, rốt cuộc con muốn làm gì?"
Giang Hải: "...". Ngươi không thể nói ta được điểm nào sao?
Chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta thật sự kém cỏi vậy sao?
Buổi tối, Tôn Khinh xem sách nửa tiếng, trong lúc đọc sách, tranh thủ đắp mặt nạ rồi vận động làm săn chắc da.
Giang Hoài nhìn dáng vẻ thư thái của Tôn Khinh, len lén ngưỡng mộ! Nhịn không được nghĩ nếu Giang Hải có được một nửa sự lanh lợi của nàng thì hắn đã không phải ngày nào cũng sốt ruột bực dọc như vậy!
Nghĩ lại, nếu Tôn Khinh có thể ổn trọng hơn chút nữa... Có lẽ nàng đã không phải là Tôn Khinh rồi!
"Lão công, hôm nay hình như cửa đối diện không có ai nhỉ?" Tôn Khinh tùy ý nói một câu.
Giang Hoài nhớ ra: "Bọn họ đi đón Trương Kiện và Trương Khang."
Tay Tôn Khinh đang lật trang sách khựng lại: "Không phải nói, vài hôm nữa mới về sao?"
Giang Hoài: "Chắc là nhớ nhà nên về chơi đó thôi!"
Tôn Khinh gật đầu, xem thêm vài trang nữa rồi không xem nữa.
Đến giờ bôi thuốc!
"Lão công, trán anh còn đau không?" Tôn Khinh cố ý mặc áo blouse trắng, mô phỏng dáng vẻ bác sĩ khám bệnh hỏi.
Giang Hoài: "Không đau."
Tôn Khinh: "Không đau là đau đó, con nít hay mạnh miệng sẽ không có kẹo ăn đâu nha!"
Giang Hoài nháy mắt, im lặng, chính là phối hợp tốt nhất!
"Em đặc biệt mua bánh gato giấu kín, ai cũng không cho, chỉ cho bé ngoan nghe lời thôi!"
Khóe môi Giang Hoài lặng lẽ cong lên.
Tôn Khinh: "Cho nên, anh là bé ngoan nghe lời sao?"
Giang Hoài ngoan ngoãn: "Là."
Tôn Khinh múc một thìa bánh gato bỏ vào miệng, mỉm cười nhìn.
Ánh mắt quyến rũ, làm người ta say đắm!
...
Tôn Khinh nghĩ thế nào cũng cảm thấy hôm qua năm người đến sẽ có một hai người không đến, không ngờ tất cả đều đến.
Chuyện này, nàng nghe được từ miệng của Vương Thiết Lan.
"Trẻ con ăn nhiều khổ chút cũng tốt, biết người lớn không dễ dàng!" Vương Thiết Lan vừa gật đầu vừa nói.
Tôn Khinh vừa ăn cơm, vừa xem đồng hồ.
Bảy giờ phải dậy, thật là làm khó nàng với cái thân thể này.
"Mẹ lát nữa mẹ mang em trai đi với con ra tiệm thuốc, đừng để em ở nhà một mình." Tôn Khinh vừa ăn cơm vừa nói.
Vương Thiết Lan gật đầu, hôm qua con gái nói với bà, sau này buổi trưa đều đến chỗ ông trung y già đó nấu cơm.
Đồ đạc nấu cơm ở chỗ ông trung y kia còn chưa đủ, lát nữa bà phải đi mua thêm!
Tôn Khinh cuộc đời học nghề, chính thức bắt đầu rồi!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận