Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 249: Gặp chuyện bất bình một tiếng hống! (length: 4442)

Ba trăm khối, nàng ngược lại mang theo, chính là không muốn ra ngoài đào, làm sao phá đây?
Đáp: Chết no thì gan to, chết đói thì gan nhỏ, trời cao khó tránh!
"Lão công, ngươi mang tiền không?" Tôn Khinh một mặt nũng nịu ôm cánh tay Giang Hoài, lắc a lắc, lắc đến tận trời xanh!
Chu Chính Dương: Mẹ nó, vừa nãy ngữ khí lớn như vậy, giờ nói không có tiền, hắn sao lại không tin chứ?
Người càng không tin hơn là Mã Ái Hoa, lúc mua giày, nàng đã thấy trong túi Tôn Khinh nhiều tiền thế nào rồi!
Xong đời, cảm giác như phát hiện ra chân tướng gì đó, nhưng nàng không dám nói, không dám hỏi, càng ngại ngùng ngẩng đầu nhìn.
Mẹ ơi, chiêu đòi tiền đàn ông này, nàng chỉ cần học được một chiêu thôi, là đủ cho gã đàn ông nhà mình uống một bình rồi!
"Có!" Giang Hoài bị lắc lư hai lần, liền không chống cự nổi.
Tôn Khinh cười tủm tỉm quay đầu nhìn Chu Chính Dương, tốt bụng nhắc nhở: "Nhớ đến mở phiếu tính tiền nhé!" Tìm lão bản của ta thanh toán!
Không biết vì sao, rõ ràng là người xinh đẹp như vậy, Chu Chính Dương hiện tại vừa thấy, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát hết cả lên!
May mà đối tượng của hắn không thế này, nếu không, hắn chắc chắn không sống quá hai năm đâu!
Giang Hoài tự mình đi giám sát Chu Chính Dương thử đèn, Tôn Khinh vui vẻ làm bà chủ, mang Mã Ái Hoa xem các đồ khác trong cửa hàng.
Những thứ mà trước đây trong mắt nàng là đồ vứt đi, đồ rẻ tiền ngoài đường, bây giờ đều thành mốt cả rồi.
Dù sao có xe con và có tiền tiêu, nàng lại chọn thêm mấy thứ đồ trang trí và trang sức, cùng đèn treo tính tiền một thể.
Mã Ái Hoa kinh ngạc đau xót đứng bên cạnh, hôm nay bà xem như mở mang tầm mắt rồi đó, kiến thức được quá nhiều!
Sau này mà có chuyện tốt thế này, bà lại muốn đi!
Đèn treo không có vấn đề, lại bị Chu Chính Dương và Giang Hoài cùng nhau tháo xuống, bỏ vào hộp, chờ giao tiền xong thì bỏ đồ vào xe, cũng gần mười giờ rưỡi.
Tại cái cửa hàng này trước sau hết gần hai tiếng đồng hồ.
Đại lão nhật lý vạn ky, mỗi phút mỗi giây đều là trên con đường kiếm tiền. Vì nàng mua đồ mà trễ nải mất nhiều thời gian như vậy, trong lòng Tôn Khinh vẫn hơi áy náy.
"Lão công, nếu anh bận thì cứ đi trước đi, em với chị hai đi xe điện về."
Giang Hoài nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: "Ừ, các ngươi trên đường cẩn thận nhé, ta đi trước!"
Tôn Khinh cười khoát tay: "Anh cũng từ từ thôi nha, buổi tối về nhớ mang đồ về nhà đấy nhé!"
Vừa định nói buổi trưa về nhà ăn cơm, Giang Hoài khựng lại, yếu ớt nhìn Tôn Khinh, lặng lẽ gật đầu.
"Được."
Tôn Khinh nhìn xe con của Giang Hoài lái đi, mới lái xe chở Mã Ái Hoa về nhà.
Đến đầu ngõ nhà nàng thì đã mười một giờ rồi.
"Chị hai, buổi trưa đến nhà em ăn cơm đi, mợ em chắc chắn làm món ngon lắm đó". Tôn Khinh nhiệt tình mời.
Mã Ái Hoa không yên lòng về cửa hàng, sáng nay đã nhờ bà bà trông coi cho đến trưa, lúc trước trong nhà phân chia, đã nói rõ ai lo việc người nấy. Vất vả lắm mới tranh thủ được nửa ngày trông cửa hàng, không biết các chị dâu lại nói gì nữa đây? Nàng không muốn gây chuyện với bà bà đâu!
"Thôi thôi, nhà có việc rồi, để lần sau nhé!" Mã Ái Hoa không nói rõ ràng, Tôn Khinh qua thái độ do dự của nàng, cũng đoán được đại khái.
Lúc này mà cứ giữ người ta lại thì không phải là người biết điều rồi.
"Vậy chị nhanh về đi, buổi chiều không có việc gì, em qua tìm chị." Tôn Khinh lấy túi gạo từ cốp xe đưa cho Mã Ái Hoa mang về.
Mã Ái Hoa vui vẻ gật đầu, sải bước xách đồ đi.
Đi ngang qua đầu ngõ nhà Lưu Dân Sơn, ba đứa nhỏ đang ngồi xổm ở cửa ngõ lau nước mắt.
Tôn Khinh đến gần sau đó, nghe thấy tiếng Lưu Dân Sơn và Tống Lai Đệ cãi nhau.
Được đấy, mới nhịn mấy hôm mà đã gây sự rồi.
Ba đứa nhỏ nghe thấy tiếng xe dừng, ngẩng đầu lên, mắt ướt át, đáng thương nhìn Tôn Khinh.
Tôn Khinh lặng lẽ dắt xe điện qua một bên chỗ không có việc gì, đứng ở cửa ngõ, ra hiệu ba đứa nhỏ che tai lại.
Ba đứa nhỏ thường chơi với Tôn Khinh, không sợ nàng. Vừa thấy nàng che tai, cũng che tai theo.
Tôn Khinh không nói hai lời, một tiếng hét lớn!
- Tám chương đến rồi, cố lên cố lên!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận