Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 983: Ngươi mới vừa rồi còn hung ta ~ (length: 4273)

Chưa đợi Vương Hướng Văn nói thêm hai câu, đã thấy chiếc xe con quen thuộc lại đến!
Vương Hướng Văn run run ngón tay, chỉ chậm rãi dừng xe con, cùng chị mình giải thích.
"Chị, thật không phải em cùng anh rể nói đâu! Chị tin em nha~"
Tôn Khinh trực tiếp cho hắn một đấm: "Lăn một bên làm trò đi~"
Giang Hoài dừng xe lại, không xuống xe, hắn biết người nào đó sắp bay tới!
Quả nhiên~ không để hắn chờ quá lâu!
"Lão công, sao anh biết chúng ta muốn đến?" Tôn Khinh tươi cười rạng rỡ, tựa như một đóa hoa hồ điệp, hận không thể nhào vào lòng người nào đó.
Giang Hoài mặt không chút biểu cảm nhìn cửa sổ xe trước mặt, cứ như hoàn toàn không thấy bên ghế phụ có thêm một người!
"Lão công~" giọng nũng nịu mềm mại, cố ý kéo dài, vừa ngọt ngào vừa êm ái, tuyệt đối có thể làm mềm xương cốt người ta.
Giang Hoài vẫn giả vờ không nghe thấy, mãi đến khi một bàn tay nhỏ không an phận leo lên người mới hoàn toàn tan thành!
"Làm loạn!" Giọng trách mắng đầy cưng chiều, không có chút uy lực nào, tựa như gãi nhẹ trong lòng mấy cái.
Tôn Khinh trực tiếp được đà lấn tới, dính lên gối lên vai người nào đó.
"Lão công, em rất nhớ anh, sao anh đi mà không nói với em một tiếng?"
Giang Hoài thiếu chút nữa bị chọc cười, nàng ngược lại cáo trạng trước à?
"Xa như vậy, em đến đây làm gì?" Giang Hoài nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
Đầu ngón tay Tôn Khinh không yên phận cào cào trong lòng bàn tay đại lão, vừa cào, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em đến tìm anh, anh không vui sao?"
Giang Hoài mím môi, một lúc sau mới nói: "Anh lo lắng!"
Tôn Khinh lập tức giả vờ bộ dáng vô tội lại hối hận nói: "Em chỉ là xúc động thôi~ nhớ anh nên đến, không được sao?"
Giọng điệu mang theo âm nức nở, có thể làm Giang Hoài đau lòng chết mất.
"Được chứ, anh đâu có nói không được, chỉ là lo cho em thôi!" Giang Hoài bất đắc dĩ dỗ dành nhẹ!
Tôn Khinh nhanh chóng giả vờ lau nước mắt vào áo đại lão: "Anh vừa nãy còn mắng em~"
Giang Hoài thật sự rất vô tội a!
Hắn nhanh chóng giải thích: "Anh không mắng em, còn có người bên ngoài chờ, đừng để họ chê cười em!"
Tôn Khinh khoanh tay cứ như con thỏ lớn, không ngừng nhõng nhẽo làm nũng.
"Chê cười thì chê cười, em sợ họ chê cười chắc? Em hảo tâm dẫn họ tới thăm anh, anh lại hung dữ với em, sau này em không cho anh kinh hỉ nữa đâu~"
Trong lòng Giang Hoài "ô" một tiếng: Như vậy thì tốt nhất!
Nhưng ngoài miệng lại nói: "Thôi thôi, là anh sai, anh vừa nãy không nên hung em, được chưa?"
Tôn Khinh lập tức "nín khóc mỉm cười" lộ ra vẻ bao dung.
"Như vậy còn tạm được, chúng ta đều là tới giúp anh mà~"
Giang Hoài: Giúp? Không lẽ đúng như hắn nghĩ chứ?
Ngoài xe còn có người, Giang Hoài và Tôn Khinh trong xe không nhõng nhẽo quá lâu, nói rõ rồi thì lập tức cười xuống xe.
Giang Hải và đám người kia ở ngoài cãi nhau ầm ĩ, vừa thấy Giang Hoài và Tôn Khinh xuống xe, nhanh chóng ngoan ngoãn đứng im!
Tôn Khinh: "Hướng Văn, em sắp xếp chỗ ở cho chúng ta chưa?"
Vương Hướng Văn nhanh chóng nhìn về phía Giang Hoài.
Giang Hoài ghé vào tai Tôn Khinh nói mấy câu.
Mắt Tôn Khinh từng chút từng chút mở lớn, liếc Giang Hoài một cái: Không hổ là anh!
"Chúng ta đi khách sạn trước, cất đồ xuống đã, sau đó em sẽ dẫn mọi người đi ăn một bữa no nê, được không?"
Mấy đám thanh niên Giang Hải lập tức như ong vỡ tổ nói được!
Giang Hoài dẫn Tôn Khinh đi trước, phía sau xe buýt đi theo, rất nhanh đã đến khách sạn.
Bên ngoài khách sạn có nhà hàng, siêu thị nhỏ, nhìn còn náo nhiệt hơn ở huyện một chút.
Buổi tối, Giang Hoài hẹn mấy ông chủ chuyển vật liệu ăn cơm, vốn đã hẹn từ khi mới tới đây, lúc đó không biết Tôn Khinh tới, nên giờ phải hẹn lại sẽ mất công, Giang Hoài do dự một chút rồi đem chuyện này nói với Tôn Khinh.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận