Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 271: Trát tóc! (length: 4387)

Hơi thở giao hòa, Tôn Khinh không ngờ rằng, một người lạnh như băng suýt hóa thành tượng băng, một khi bùng cháy lên, sẽ không thể cứu vãn, chỉ càng đốt càng mạnh, tuyệt đối không tắt!
Miệng bị bịt chặt, mười đầu ngón tay cũng bị khống chế bá đạo, Tôn Khinh cảm giác mình như cá thiếu dưỡng khí, không ngừng há miệng, vội vã muốn hít thở không khí.
Ngay cả hô hấp cũng bị người vững vàng kiểm soát!
Đầu óc Tôn Khinh rối như tơ vò, cả người mềm nhũn như thể xương cốt tan ra, chỉ có thể bị động, buộc phải thừa nhận, chịu đựng.
"Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, cũng cho ngươi thời gian hối hận. Chờ ta trở lại, nếu ngươi vẫn trả lời như vậy..." Lời sau không cần nói tiếp, lại là một trận cuồng nhiệt chiếm đoạt.
Đầu óc Tôn Khinh mềm nhũn, cố gắng gạt ra một chút không gian suy nghĩ, tự hỏi: Đây tính là gì? Rõ ràng nói một năm rưỡi không gặp mặt, dù là chân ái, cũng là khách sáo ngủ riêng?
Đều là lừa người cả!
Vậy chắc chắn là chân ái không đủ hấp dẫn rồi!
Nghĩ đến đây, Tôn Khinh lập tức chuyển bị động thành chủ động.
Không phải trêu chọc sao? Cùng nhau trêu chọc! Xem ai trêu chọc được ai!
Cảm nhận được đáp lại, Giang Hoài như bị kích thích, chiếm đoạt còn kịch liệt hơn lúc nãy.
Càng là mở mang bờ cõi, không ngừng xâm chiếm lãnh địa mới.
Tiếng cười trầm thấp, nhanh chóng bị nuốt chửng, dọn dẹp sạch sẽ mặt đất, lại ném lung tung.
Quấn quýt, giao hòa, kích thích, kịch liệt lấy, chiếm, tiếng cười duyên thỉnh thoảng tiết lộ, cùng tiếng hừ buồn bực, thật lâu không tan, khí tức càng lúc càng mãnh liệt, dần thành thế lửa lan đồng cỏ, không thể vãn hồi!
...
Chỉ trừ bước cuối cùng, chuyện vợ chồng, bọn họ có thể làm, đều đã làm hết.
Tôn Khinh thay đổi vẻ phục tùng vừa rồi, cả người bá đạo áp lên người Giang Hoài, hắn chỉ cần hơi động, nàng liền sẽ lại quấn lấy, quấn thật chặt, đến khi nào người phía dưới không nhúc nhích nữa mới thôi.
Giang Hoài ngẩng đầu nhìn đèn ngủ, tạm thời từ bỏ ý định tắt đèn.
Ánh vàng nhạt chiếu lên làn da trắng mịn, như có thể phản quang, chói mắt, nhưng lại có thể vững vàng níu giữ ánh nhìn, khiến người dù biết nguy hiểm cũng muốn tiếp tục xem.
Giang Hoài cố tránh tầm mắt mấy lần, vẫn không thắng nổi tham niệm. Ánh mắt không dám nhìn loạn, sợ lại khơi mào ngọn lửa.
Chỉ dám nhìn gương mặt xinh đẹp khi ngủ.
Người đang ngủ, không chút phòng bị, cứ vậy tùy ý mở ra, mặc Giang Hoài nhìn ngắm không sót thứ gì.
Thấy tóc nàng dính mồ hôi trên mặt, Giang Hoài nâng tay, nhẹ nhàng gạt ra sau lưng. Cẩn thận dùng dây cột tóc cố định lại.
Hắn lần đầu chạm vào thứ này, ngón tay lóng ngóng, không được linh hoạt.
Cẩn thận, không thể quá mạnh, cũng không thể quá yếu, sợ làm người trên người đau.
Tóc được cột gọn, một gương mặt được trời ưu ái, lộ ra.
Giang Hoài lặng lẽ nhìn, ánh mắt gần như thèm, muốn!
...
Tôn Khinh bị đau lưng, giật giật tỉnh giấc.
Khốn khổ nàng lăn một vòng, muốn ngủ tiếp cũng không thể ngủ ngon.
Vẫn còn đau!
Đại lão tối hôm qua đúng là quá biết chơi, quá mạnh mẽ thì phải?
Nhớ đến lúc vô tình chạm vào thứ cứng rắn, Tôn Khinh cả mặt đỏ bừng.
Hận không thể chui vào chăn, cào đạp lung tung, mạnh mẽ làm loạn.
Nhưng nàng không thể!
Không chỉ lưng đau, bụng cũng đau!
Hai người bọn họ tối qua không thực chiến, đau lưng còn chấp nhận được, đau bụng thì có hơi buồn cười phải không?
Tôn Khinh không khỏi xấu hổ nghĩ, chẳng lẽ đại lão thừa lúc nàng ngủ, này nọ kia nọ?
Ui ~ nhìn không ra nha, đại lão cũng ghê gớm đó chứ!
Nghĩ thì nghĩ, nhưng thật ra không phải vậy.
Cảm giác này là do dì cả đến rồi, đau đớn, kinh, lại còn kiểu đau lăn lộn, muốn sống không được muốn chết không xong!
- Bảy chương lại đến, ầm ầm ầm!
Trời cao phù hộ, đừng hài hòa, đừng hài hòa, đừng hài hòa!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận