Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 335: Thế nào cảm giác cùng biểu tỷ nói chuyện tựa như? (length: 4170)

Tiết Linh yên lặng hít một hơi khí lạnh, cay a mặn, ngươi trả cho ta!
Ngươi đối ta thật tốt a!
"Tỷ, sao ngươi không nói gì vậy?" Vương Hướng Văn trợn mắt xem Tiết Linh.
Tiết Linh: Lời nói đều để ngươi nói hết rồi, ta còn có thể nói gì?
Một giây sau, mặt mày hớn hở!
"Nếu ngươi thích ăn như vậy, thì cho ngươi đấy. Hôm qua ta lấy về còn chưa ăn hết đâu, chờ ăn xong rồi hãy nói!"
Vương Hướng Văn ngẩn người ra rồi lại tới: "Người ta cho ngươi, ta muốn thì có chuyện gì đâu. Với lại, ta cũng không thích ăn trứng gà muối!"
Tiết Linh mỉm cười nhếch răng: "Ngươi không thích, tỷ tỷ lại thích chắc?"
Vương Hướng Văn trợn mắt ngơ ngác, nhìn Tiết Linh: Cái ngữ khí này là sao vậy? Sao lại cảm thấy giống như đang nói chuyện với biểu tỷ vậy?
Vương Hướng Văn đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, theo trực giác nói: "Vậy ta qua chỗ bình đựng trứng gà muối của cô nhỏ!"
Tiết Linh chậm rãi nở một nụ cười rạng rỡ.
"Còn không mau đi đi!"
Vương Hướng Văn xách trứng gà, ba chân bốn cẳng mà chạy.
Quá đáng sợ, Tiết Linh mới quen hắn tỷ có mấy ngày thôi mà, sao lại học giống hắn tỷ đến vậy, hết hồn!
Cũng như lời Tiểu Mẫn mụ mụ nói, Tôn Khinh kiên trì vững vàng, ngủ một giấc đến năm giờ.
Tiết Linh còn tính đi vào thúc giục, vừa thấy nàng ra, lập tức thở phào một hơi, cười nói: "Ngươi cũng thật là biết ngủ!"
Tôn Khinh cứ cho là Tiết Linh đang khen nàng.
"Chút lòng thành, sau này ngươi sẽ biết."
Tiết Linh nghe mà mặt mày khó hiểu.
Tôn Khinh giơ tay lên nhìn, đã năm giờ, vội vàng giữ vững tinh thần, vận động một chút.
Ván giường cứng quá, cứ như muốn làm xương cốt nàng gãy luôn!
Tiết Linh cười kể chuyện Tiểu Mẫn mụ mụ đưa lễ tạ và chuyện gà hầm.
Tôn Khinh mặc dù trong lòng đã sớm đoán được, nhưng vẫn một lần nữa hận bản thân mình liệu sự như thần.
Trứng gà của người trong thôn chính là đồ vật quý giá, đem trứng gà đi tặng lễ, đủ để cho thấy người tặng lễ coi trọng người nhận lễ đến mức nào.
Tiểu Mẫn mụ mụ lập tức đưa cho họ nhiều trứng gà muối như vậy, cũng là đã bỏ hết vốn liếng.
"Được, nhận thì nhận đi, lát nữa ngươi mang hết về nhà đi, ngâm trong nước muối, có thể để được lâu đấy?"
Tiết Linh trong lòng hắc hắc hắc cười đắc ý, vẻ mặt thì vẫn tao nhã hợp tình.
"Ta vừa nãy đã để Vương Hướng Văn thả vào bình nhà ngươi rồi!"
Tôn Khinh: Thảo!
"Ừ, vẫn là ngươi nghĩ chu đáo, sống không mang được. Chờ hôm nào bảo má ta nấu, lại mang đến huyện thành, đến lúc đó đừng quên đến nhà ta lấy nhé!" Hắc hắc.
Tiết Linh cứng đờ: "... " Cái miệng này của nàng, vẫn phải luyện thêm.
"Khinh Nhi à, má ngươi hôm qua cho ta..." Chưa đợi Tiết Linh nói hết câu, Tôn Khinh đã nhấc chân đi ra ngoài.
"Ngươi vừa nói gà hầm, ở đâu? Ta ăn hai miếng, ta đi nhanh lên!" Tôn Khinh lộ rõ vẻ vội vàng như tham tướng, thành công chặn đứng những lời Tiết Linh muốn nói.
Vương Hướng Văn cũng không nhàn rỗi, hễ rảnh là ra khu đất riêng nhổ cỏ.
Lúc Tôn Khinh gọi hắn thì Vương Hướng Văn đã rút được hai đống cỏ khô.
"Tỷ, tỷ tỉnh rồi!"
Tôn Khinh gật đầu, nhíu mày nhìn đám cỏ cao đến nửa người trong ruộng.
"Mới mấy ngày thôi mà, cỏ sao lại cao thế này?"
Vương Hướng Văn cười nói: "Hai ngày nay cô nhỏ, dượng út đều bận đi giúp nhà ngươi, không có thời gian nhổ cỏ. Cái thứ này, mấy ngày không nhổ, là cao ngổng luôn!"
Tôn Khinh nhíu mày: "Lại cao thêm tí nữa thì rau đều bị cỏ ăn hết mất!"
Vương Hướng Văn gật đầu: "Hôm qua cô nhỏ còn dặn là hôm nay về nhổ cỏ trong nhà nữa đấy!"
Tôn Khinh nhíu mày, mắt đảo một vòng, lập tức có chủ ý.
Người đông sức mạnh lớn, thứ bảy chủ nhật ở nhà có mấy đứa con trai lớn bé, vừa vặn có thể sắp xếp đến nhổ cỏ!
"Đừng nhổ nữa, đi thôi, mấy hôm nữa ta bảo Giang Hải bọn nó tới nhổ!"
Vương Hướng Văn nghe xong liền nhíu mày, lo lắng nhìn Tôn Khinh: "Tỷ, thôi đi, Giang Hải có bao giờ làm mấy việc này đâu. Lỡ nó không nghe lời, rồi đi mách tỷ phu thì sao?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận