Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 383: Vương đại chùy! (length: 4216)

Tôn Khinh mím môi cười: "Bọn họ nhà đáng đời! Đúng rồi mụ, ngươi vừa nói Lưu Tảo Hoa tiếng xấu thế nào vậy?"
Vương Thiết Lan bĩu môi nói: "Hôm đó các ngươi vừa đi, nhà Tiểu Mẫn đã chạy sang nhà Lưu Tảo Hoa đánh nhau rồi. Phá nát nhà nàng không nói, mẹ Tiểu Mẫn còn ngày ba bữa đứng trước cửa nhà chửi rủa. Miệng lưỡi nàng vốn đã dẻo quẹo rồi, chửi rủa lại còn có trình độ, một ngày không chửi câu nào lặp lại."
Tôn Khinh: "Đáng đời, hại người cả đời!"
Tiết Linh: "Ghê vậy sao? Bưu hãn thế cơ à?"
Vương Thiết Lan nói càng hăng, vỗ mạnh xuống bàn: "Đúng vậy, con gái ta lấy chồng, chẳng khác nào lần thứ hai đầu thai. Lần đầu thai này mà không tốt, là hủy cả đời. Lúc trước còn dám đến tai họa ngươi, ta không đến đó chửi chung, còn quá nể mặt nó, còn dám lảng vảng trước cửa nhà ta, coi ta Vương đại chùy là thứ gì vậy hả!"
"Phụt..." Tiết Linh uống nước đường trực tiếp phun hết ra đất.
"Thím, cái gì mà Vương đại chùy?" Tiết Linh ho khan đến mặt đỏ bừng.
Tôn Khinh ngại ngùng quay đầu đi, cảm thấy không được tự nhiên.
Không ngờ Vương Thiết Lan lại khá tự hào: "Hồi trẻ ta hay đánh nhau với bọn vô lại, một quyền đấm người ta xỉu luôn, nên người trong thôn mới đặt cho cái biệt danh này đấy!"
Tiết Linh nhịn không được nhếch mép: Thật muốn hỏi một câu, đồ nhà thím, có đủ tiền đền không vậy?
Vương Thiết Lan tiếp lời: "Nhà lão Lưu cũng thật là không biết xấu hổ, ngày nào cũng sai Lưu Binh tới làm phiền, bám víu nhà Tiểu Mẫn không chịu đi. Anh trai Tiểu Mẫn chỉ cần ra ngoài, cái tên vô dụng kia liền trốn, gặp loại người này, đúng là bực bội!"
Tiết Linh nhíu mày: "Nếu ta là Tiểu Mẫn, chắc chắn ly hôn với cái loại người này!"
Tôn Khinh lạnh lùng nói một câu: "Đến giấy hôn thú cũng không có, có ly hay không cũng vậy thôi."
Tiết Linh há hốc mồm, cứng họng không nói nên lời.
Vương Thiết Lan dùng kinh nghiệm sống phân tích: "Lưu Binh đúng là một kẻ lười biếng, ngày nào cũng đứng chặn cửa nhà người ta thì có ích lợi gì, có bản lĩnh thì tìm việc mà làm. Ngươi càng bám víu cửa nhà người ta, người ta thấy cái dáng vẻ lười nhác kia của ngươi lại càng thêm hận."
Tiết Linh gật đầu: "Thím, thím nói chí lý!"
Tôn Khinh lạnh nhạt nói thêm: "Cho dù hắn chịu khó thì đã sao, hắn còn bốn chị em gái, lại thêm đôi cha mẹ không biết công bằng nữa cơ mà?"
Vương Thiết Lan bĩu môi thở dài: "Tiểu Mẫn số mệnh không tốt!"
Tôn Khinh không thèm nghe nàng nói số mệnh không tốt này nọ, số mệnh đều là tự mình tạo ra cả.
"Mụ, nhanh gọi bọn họ về ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì bảo họ ra đồng tưới nước!"
Vương Thiết Lan nghe vậy thì nhanh chóng đi gọi người.
Tôn Khinh vừa dọn thức ăn ra, thì có người đến.
"Khinh Nhi, ta nghe người ta nói con về, đúng là con thật hả?" Tiểu Mẫn và chị dâu cô ấy đến.
"Mau vào nhà, con đâu?" Tôn Khinh thuận miệng hỏi.
Tiểu Mẫn chưa kịp nói, chị dâu cô Tiểu Liên đã nói.
"Cái nhà họ Lưu kia đúng là mặt dày, cứ lảng vảng trong thôn. Mẹ chồng ta sợ bọn họ bắt cóc con, nên không cho chúng ta đưa con ra ngoài."
Tôn Khinh nhíu mày, không hỏi thêm gì.
"Ăn cơm chưa? Chưa thì ăn một chút ở đây?"
Tiểu Mẫn và Tiểu Liên vội vàng xua tay: "Chúng ta ăn rồi, tới xem nhà chị có cần giúp gì không thôi?"
Tôn Khinh cười nói: "Các cô tới đúng lúc đó, ngoài kia vẫn còn một mảnh cỏ dại chưa nhổ xong, nhà các cô có liềm không?"
Tiểu Mẫn và Tiểu Liên nghe xong, vội mừng rỡ nói: "Có có có, chúng ta về nhà đi lấy ngay!"
Người vừa đi, Tôn Khinh đã nói với Tiết Linh: "Tám chín phần mười là sẽ ly dị."
Tiết Linh đùa: "Chẳng phải là chưa có giấy hôn thú à? Có tan hay không cũng vậy mà."
Tôn Khinh bật cười: "Ngược lại đỡ phiền phức!"
Một đám cả lớn cả nhỏ đi ra ngoài một vòng, chân cẳng vẫn còn khỏe, người ngợm cũng có sức, nhao nhao như đàn chim sẻ về tổ vậy.
Tôn Khinh mỗi người một chén thịt, trực tiếp tống hết ra ngoài ăn.
Một là không đủ ghế mà ngồi, hai là phòng nhỏ quá, ba là, thật là quá ồn ào!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận